Màn đêm khuya yên tĩnh, bầu trời sao như những hạt cát bụi.
Dưới ánh trăng, vùng đất này lại không hề yên bình, những kẻ trước đó đuổi theo Diệp Thành chưa quay về, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm Diệp Thành.
Vả lại không chỉ kẻ mạnh đi truy đuổi Diệp Thành chưa quay về mà người của Khô Nhạc, người của phía Nhạc Sơn – sáu đại đệ tử của Khô nhạc, người của tám vị Hoàng Tử cũng ra khỏi U Đô bận rộn tìm kiếm, có vẻ như không tìm được Diệp Thành thì bọn họ sẽ không trở về, trận thế vô cùng khủng khiếp.
Diệp Thành lúc này đã lên tới tầng thứ ba của U Đô.
Tầng thứ ba nhỏ hơn tầng thứ hai một chút, thế nhưng lại là nơi gần linh sơn hơn.
Những linh sơn ở tầng thứ ba có thể tự do buôn bán, nhưng điều kiện là phải có tiền mua, có điều có thể mua được cả linh sơn như vậy thì nhất định là người có số má ở Chu Tước Tinh, có lẽ là người của chín đại thế gia.
Còn Diệp Thành tới đây đương nhiên là để tìm linh sơn xây đan phủ.
Cả chặng đường tới đây hắn liên tục nhìn trái nó phải, từng Linh Sơn xuất hiện trong tầm mắt, có to có nhỏ, vị trí toạ lạc khác nhau nhưng điều đáng nói là cho dù là Linh Sơn nào thì linh lực cũng đều rất dồi dào.
Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân dưới một linh sơn.
Linh sơn này không phải quá nhỏ, diện tích cũng bằng nửa Hằng Nhạc Tông, cả ngọn núi bồng bềnh trong mây và sương.
Địa thế tốt!
Diệp Thành xoa cằm, xét về vị trí hay địa thế của linh sơn này thì đều có thể coi là một nơi rất tốt để luyện đan.
Nghĩ rồi Diệp Thành bước vào một toà lầu các bên dưới linh sơn.
Có lẽ vì đã về đêm khuya nên bên trong lầu các vô cùng yên tĩnh, Diệp Thành bước vào trong này liền thấy một lão già bụng phệ đang ngồi ở đó, ông ta đang lật mở một bộ cổ thư, chốc chốc lại vuốt vuốt bộ râu.
Cảm thấy có người đi vào, lão giả bất giác ngẩn đầu nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, có lẽ vì Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào và dùng bí thuật che đi thần thông nên ông ta nhìn không thấu và sinh ra nghi ngờ.
Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn lão già bụng phệ từ đầu tới chân và nhìn ra ông ta không phải là tu sĩ mà là một con chó tu đạo hoá thành hình người, tu vi không hề thấp, ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.
“Mua linh sơn?”, lão già bụng phệ lên tiếng hỏi.
“Ta muốn mua linh sơn này”.
“Mười triệu nguyên thạch”, lão già trả lời dứt khoát, nói rồi giơ một ngón tay lên.
“Đắt quá, có thể bớt chút được không?”, Diệp Thành ho hắng.
“Linh sơn kia rẻ, năm triệu”, lão già bụng phệ lại chỉ sang linh sơn bên cạnh.
“Ta chỉ mua linh sơn này”.
“Mười triệu không thể bớt”, lão già bụng phệ xua tay, cái đầu lắc như trống bỏi, “đây là giá mà bên trên định, ngươi đừng làm khó ta, ta cũng chỉ làm theo lệnh thôi”.
“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành chẳng buồn trả giá nữa, hắn cứ thế đưa cho lão già kia cái túi đựng đồ.
“Thiếu một cắc ta cũng không bán cho ngươi”, tao ta lẩm bẩm nhận lấy túi đựng đồ rồi mở ra nhìn, đống nguyên thạch có thể chất thành núi quả thực suýt chút nữa làm hoa đôi mắt chó của lão.
“Đủ chưa?”, Diệp Thành lãnh đạm hỏi.
“Đủ, đủ, đủ rồi”, lão ta vội cất túi đựng đồ đi sau đó đưa ra một tấm ngọc bài: “Đạo hữu thật hào phóng, từ hôm nay linh sơn này chính là của đạo hữu”.
“Ông có thể về nhà rồi”, Diệp Thành nhận lấy ngọc bài, hắn bước về phía linh sơn.
“Những người mới ở độ tuổi này mà giàu có thật là nhiều”, nhìn Diệp Thành một cái, lão già bụng phệ tặc lưỡi cảm thán rồi quay người rời đi, trông nơi này lây lâu như vậy, linh sơn này cuối cùng cũng được bán đi rồi, điều này có nghĩa là ông ta có một khối tài sản không hề nhỏ.
Phía này, Diệp Thành đi đi lại lại bên trong linh sơn, không khí ở đây cũng không tồi, đình đài lầu các nhiều vô số, các con đường nhỏ quanh co cũng không hề ít, rất nhiều nơi còn trồng đủ thứ kì hoa dị thảo.
Vào đi!
Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.
Thế rồi chín người mặc hắc bào đi vào, khí tức rất khó nắm bắt, nếu cảm nhận kĩ thì có thể thấy đều là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Hoàng tầng thứ chín, đều là thị vệ bên cạnh Niệm Vi.
Sau khi tới đây, bọn họ bận rộn thấy rõ, bắt đầu bố trí trận pháp bí mật trong linh sơn, vả lại còn mang tới đây một kết giới bao trùm cả linh sơn, cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong thì cũng không thể nào nhìn thấu kết giới.
Thế nhưng khi trời vừa sáng, cả U Đô vì một luồng thông tin mà vô cùng huyên náo, ở tầng thứ nhất và thứ hai ở U Đô đâu đâu cũng có thể trông thấy cáo thị, nội dung trên cáo thị đều nói về luyện đan sư.
“Đan Phủ?”, các luyện đan sư đứng trước cáo thị về cơ bản đều gãi đầu.
“Đan Phủ là cái gì?”, tất cả mọi người mới chỉ nghe qua Linh Đan Các ở U Đô chứ chưa từng biết tới Đan Phủ.
“Quan tâm cái tên làm gì, quan trọng là nội dung, nhìn thấy chưa? Chỉ cần là luyện đan sư, cho dù cao hay thấp thì đều thu nhận, vả lại còn cung cấp chỗ ở, hàng năm có bổng lộc, mẹ kiếp, đây đúng là đãi ngộ của Linh Đan Các sao?”