Ở tầng thứ tám, tiếng gằn giọng liên tiếp vang lên.
Những người dưới trướng Khô Nhạc như phía Nhạc Sơn, tám vị Hoàng Tử đều hết sức phẫn nộ, bọn họ phái đi nhiều người như vậy, lại ở cảnh giới Hoàng, tìm cả đêm cũng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.
Thế rồi các tu sĩ bay ra khỏi U Đô ngày càng nhiều, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, kẻ mạnh canh chừng cổng thành U Đô cũng không hề ít, chỉ cần Diệp Thành xuất hiện là bọn họ lập tức bắt lại.
Rõ ràng là một sự giễu cợt!
Ở tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước cũng nổi trận lôi đình, tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong chỉ khi có chiến tranh mới xuất hiện, thế nhưng phía Khô Nhạc vì truy đuổi một tu sĩ cảnh giới Thiên lại dùng tới tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, coi thường pháp tắc của U Đô.
Nhược Thiên Chu Tước thu lại ánh mắt, bà ta chú ý tới tầng thứ ba ở U Đô.
Phía Khô Nhạc động tĩnh rất lớn, còn Đan Phủ mà Diệp Thành xây dựng cũng có động tĩnh không hề nhỏ.
Nhìn từ xa, linh sơn Đan Phủ vẫn xuất hiện với hình ảnh từng hàng dài luyện đan sư nối tiếp nhau, người có thú hoả, người có địa hoả, người có chân hoả, nhưng điểm giống nhau đó là bọn họ đều là luyện đan sư, nếu đếm kĩ thì cũng cả chục nghìn người, đẳng cấp từ cấp thứ nhất lên tới cấp thứ năm.
Đương nhiên đẳng cấp không giống nhau thì mức đãi ngộ cũng khác nhau.
Vì vậy Diệp Thành đã làm rất nhiều mức độ phân chia rạch ròi, phân linh sơn Đan Phủ thành ba tầng, Ngoại Môn Đan Phủ, Trung Môn Đan Phủ và Nội Môn Đan Phủ, những luyện đan sư có thú hoả ở ngoại môn, luyện đan sư có Địa Hoả ở trung môn còn luyện đan sư có chân hoả ở nội môn, bổng lộc hàng năm cũng được phân thành ba mức thượng, trung và hạ.
Ta cũng có nhà rồi!
Ta cũng có nhà rồi!
Bên trong linh sơn Đan Phủ có thể nghe thấy nhiều nhất chính là câu nói này, bọn họ phần lớn đều là luyện đan sư cấp thấp, cầm trong tay lệnh bài tài sản thì vô cùng xúc động, rất nhiều người đi với nhau theo nhóm từ ba tới năm người tới xem nhà của mình.
Còn căn nhà mà họ nói đương nhiên nằm trong linh sơn Đan Phủ.
Linh sơn Đan Phủ này to bằng một nửa Hằng Nhạc Tông, diện tích cũng không hề nhỏ, rất nhiều không gian có thể chứa tới ba mươi tới năm mươi người.
Bên ngoài linh sơn Đan Phủ, từng nhóm người liên tục đi vào, vả lại đều là những luyện đan sư cấp năm, bọn họ đi xuống đây từ Linh Đan Các của U Đô, nghe tin thì lập tức tới xem.
“Đan Phủ một lòng chiêu một luyện đan sư, cho dù là cấp thấp hay cấp cao, đã tới đây đều được tặng nơi ở, hằng năm có bổng lộc”, giọng nói này vang lên từ kí ức thuỷ tinh và vẫn vang vọng khắp linh sơn của Đan Phủ.
“Đây…đây là sao?”, các luyện đan sư bên trong Linh Đan Các cảm thấy có phần kì lạ, vả lại nghe những lời nói này thì trong lòng vô cùng hân hoan.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy bởi vì để vào được Linh Đan Các, bọn họ phải trải qua cuộc tuyển chọn với yêu cầu khắt khe, có thể coi là muôn trùng khó khăn mới nhận được ưu đãi mà người thường không nhận được.
Hiện giờ đãi ngộ của Đan Phủ không hề kém hơn Linh Đan Các, vả lại luyện đan sư nào cũng được hưởng, so với mức đãi ngộ mà bọn họ phải trải qua khó khăn gian khổ mới nhận được thì Đan Phủ lại đem tặng người khác, nghĩ thôi cũng đã thấy khó có thể vui nổi rồi.
“Một lũ bỏ đi, dám so bì với ta”, nghĩ rồi không ít người tức tối thốt lên.
“Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.
“Những thứ tự nhiên mà có đương nhiên sẽ không tồn tại lâu dài”.
“Chi bằng chúng ta cũng nhận một căn nhà ở Đan Phủ?”, có người xoa xằm, “dù sao cũng được tặng mà”.
“Ngươi cho rằng chủ nhân của Đan Phủ là kẻ ngốc sao? Người ta sẽ cho ngươi nhận nhà và bổng lộc miễn phí sao?” có người hắng giọng, “không làm việc cho người ta, ai cho ngươi hưởng lợi ích, trừ phi ngươi rời khỏi Linh Đan Các và gia nhập vào Đan Phủ”.
“Rời khỏi Linh Đan Các? Thật nực cười, ở chung với đám ăn hại đó có tiền đồ gì, sao có thể yên tâm như đi theo Khô Nhạc Chân Nhân”.
“Có lý”, có người xoa cằm, “nói thật thì ta có cảm giác rằng Đan Phủ có tiền đồ hơn là Linh Đan Các, có thể mua được cả linh sơn rộng lớn thế này, lại tặng nhà, quanh năm phát bổng lộc, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của Đan Phủ nhất định không hề đơn giản”.
“Cứ quyết định vậy đi, vả lại phải xem thế nào đã, nếu như Đan Phủ nhân đạo thì chúng ta sẽ kết giao”, nói rồi mọi người nhìn linh sơn Đan Phủ lần cuối sau đó rời đi.
Trên đỉnh núi, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Diệp Thành, hắn cũng không khó để có thể đoán ra được sự băn khoăn của các luyện đan sư kia.
“Xem ra Linh Đan Các còn hủ bại hơn cả trong tưởng tượng của ta”, Diệp Thành nhàn nhã lên tiếng.