“Mới mấy ngày không gặp mà lá gan đã lớn quá rồi nhỉ?”
“Hôm nay là hiểu lầm thôi ạ”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Ai biết được tiền bối sẽ tới”.
“Nghe ý của ngươi thì nếu ta không tới, có thể hai người các ngươi còn lên giường đúng không?”
“Sao có thể chứ”.
“Ta thấy ngươi cũng không dám”, Nhược Thiên Chu Tước tức giận lườm Diệp Thành, cuối cùng cũng không truy cứu sâu chuyện này nữa. Bà không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của hậu bối, bà đã sống ba nghìn năm rồi, sao lại không nhìn ra tâm tư của cháu gái mình?
“Tiền bối tới đúng lúc lắm, vãn bối đang thiếu tiền, cho vãn bối ít tiền được không?”, Diệp Thành nhanh nhảu đổi chủ đề.
“Huyền Vũ lấy mười triệu, Linh Nhi lấy mười triệu mà vẫn chưa đủ?”, Nhược Thiên Chu Tước chống má, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Ngươi thật sự cho rằng lão thân già rồi mắt mờ à?”
“Dù sao người cũng có tiền, cho vãn bối một ít đi!”
“Lý lẽ gì thế hả”, Nhược Thiên Chu Tước bật cười: “Vậy là trách ta nhiều tiền à?”
“Tiền bối phải hiểu rằng vãn bối đang giúp nhà Chu Tước của người thoát khỏi khó khăn đó”, Diệp Thành bĩu môi: “Đưa ta hai mươi triệu ta, có thể đấu lại Khô Nhạc không? Làm gì có chuyện này!”
“Không phải không đưa tiền, mà là ta muốn gặp sư tôn của ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành nói.
“Có lẽ tiền bối biết sư tôn của vãn bối đó”, Diệp Thành vuốt cằm, cũng nhìn lại Nhược Thiên Chu Tước.
“Ồ?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi thẳng người hơn.
“Huyền Thần”.
“Huyền Thần?”, Nhược Thiên Chu Tước vừa nghe thấy cái tên này thì thấy hơi quen thuộc, nhưng nghĩ kỹ thì lại không tìm được người tên Huyền Thần nào trong trí nhớ.
“Hôm nào vãn bối đưa ông ấy tới, có lẽ hai người sẽ có chuyện để nói đấy”, lời nói của Diệp Thành đầy ẩn ý sâu xa, hắn không chắc Nhược Thiên Chu Tước có phải Diệm Phi chuyển kiếp hay không, cũng không biết bà ấy có quen Huyền Thần không, nhưng một điều hắn có thể khẳng định là Huyền Thần mà gặp Nhược Thiên Chu Tước chắc chắn sẽ rất kích động.
“Vậy nhé ạ”, Diệp Thành nói xong thì quay người định rời đi, ngồi cùng người già ba nghìn tuổi hắn cứ cảm thấy không được tự nhiên, có trời mới biết bà ấy không vui liệu có đánh hắn không.
“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể”, Nhược Thiên Chu Tước từ tốn nói.
“Tiền bối nhìn ra được?”, Diệp Thành thăm dò hỏi.
“Vốn dĩ ta không nhìn ra, bởi thần thông che giấu của ngươi quá huyền bí”, Nhược Thiên Chu Tước cười lắc đầu, hít sâu một hơi nhìn lên hư thiên, trong mắt là vẻ kính nể: “Đây đúng là món quà của trời cao ban tặng, bao nhiêu năm rồi còn có thể được thấy huyết mạch phụ hệ của Hiên Viên Đại Đế, ân điểm hoá của Hiên Viên Đại Đế tiền bối năm xưa, hậu thế Chu Tước sẽ nhớ mãi trong lòng”.
“Nhưng ta chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể”, Diệp Thành không giấu giếm.
“Một nửa?”, Nhược Thiên Chu Tước không khỏi dời mắt từ hư thiên, đôi mắt đẹp mang theo bí pháp bất thế hơi nheo lại nhìn Diệp Thành, dường như có thể nhìn thấy huyết mạch của hắn, sau khi quan sát thật kỹ bà mới thấy Diệp Thành chỉ có huyết mạch bản nguyên của Thánh thể chứ không có Thánh thể thần tàng.
“Đúng là một nửa thật”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kinh hãi, bà lẩm bẩm: “Không có Thánh thể thần tàng mà lại có thể giết được hơn ba mươi cảnh giới Hoàng, sức chiến đấu này có thể gọi là nghịch thiên, độ tuổi này, tu vi này, huyết mạch này, sự quyết đoán này, hắn có phong thái anh hùng của một vị Đại Đế trẻ tuổi”.
“Thọ nguyên của tiền bối không còn nhiều nữa”, khi Nhược Thiên Chu Tước đang lẩm nhẩm tự nói thì Diệp Thành đã lên tiếng.
“Ngươi còn thần bí hơn lão thân tưởng tượng”, suy nghĩ bị gián đoạn, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý, bà có tu vi Chuẩn Thánh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thành có thể nhìn thấu thọ nguyên niên luân của mình.
“Sao người không thử độ kiếp thiên nhân ngũ suy đi?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi.
“Không phải không độ mà là không dám độ”, Nhược Thiên Chu Tước thở dài lắc đầu: “Thiên nhân ngũ suy không phải chuyện một sớm một chiều, đây là thiên kiếp của bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, tuy ta nắm chắc vài phần nhưng cũng không dám tuỳ tiện đi bước đó, mà chúng cũng không cho ta cơ hội”.
“Ý người là Thanh Long Cổ Tinh?”, Diệp Thành thử hỏi.
“Thanh Long Cổ Tinh có hai bậc Chuẩn Thánh”, Nhược Thiên Chu Tước hít sâu một hơi: “Có lão thân trấn giữ Chu Tước Tinh nên bọn chúng chưa dám tuỳ tiện xâm phạm, nếu ta độ thiên nhân ngũ suy thì chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, lúc đó nếu Thanh Long Cổ Tinh ồ ạt tấn công thì Chu Tước Tinh thật sự khó có thể chống lại”.
Diệp Thành không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất lực của Nhược Thiên Chu Tước, nhà Chu Tước loạn trong giặc ngoài, thân là lão tổ, có thể tưởng tượng được bà ấy phải chịu áp lực thế nào, sự trói buộc bất lực này khiến bà không dám tuỳ tiện bước lên đỉnh cao hơn.
Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy đi xuống rồi biến mất trên đỉnh núi Đan phủ, sau đó có truyền âm hư ảo vọng lại: “Nếu thiếu nguyên thạch có thể cầm Hoàng lệnh đến tầng thứ tám tìm Chu Tước Điện”.
“Chu Tước Điện?”, Diệp Thành lặp lại, hai mắt sáng rỡ, dường như đã biết đây là nơi thế nào, đó là kho bạc của nhà Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước cho hắn đặc quyền này khiến hắn vô cùng vui mừng, cũng rất kinh ngạc.
Bộ sách cổ này rất bất phàm, trên thân nó được gia trì phong ấn, bên trong lại phong ấn rất nhiều bí cảnh luyện đan, nói cách khác, bộ sách cổ này là Vạn Đan Bảo Điển được hắn dùng đại thần thông thác ấn từ Đan Thành năm xưa.
Mở!
Diệp Thành hô lên một tiếng, phong ấn trên bộ sách cổ đã được mở ra.
Sau đó, thần quang từ bộ sách cổ phóng ra, bí cảnh luyện đan được phong ấn bên trong lần lượt bay ra ngoài, hoà vào trong Địa Cung. Kể từ ngày hôm nay, toà Địa Cung này chính là Vạn Đan Bảo Điển.