Sau khi ra khỏi cửa hàng, Diệp Thành đi thẳng lên tầng thứ tư rồi cũng tìm cửa hàng bán linh đan, hắn cũng tìm linh đan bảy vân và đan phương của linh đan bảy vân, nhưng điều khiến hắn thất vọng là chẳng ai bán cả.
Sau đó hắn đi lên tầng thứ năm.
Tiếp theo là tầng thứ sáu, tầng thứ bảy và tầng thứ tám, điều đáng tiếc là không cửa hàng nào có linh đan bảy vân và đan phương của linh đan bảy vân hết.
Bất lực, hắn chỉ đành lên tầng thứ chín tìm Nhược Thiên Chu Tước.
Lần này, hai cảnh giới Hoàng đỉnh phong gác dưới chân linh sơn không ngăn cản mà đều dùng ánh mắt vui mừng và kinh ngạc nhìn Diệp Thành, họ cũng đã dùng đại thần thông để theo dõi trận chiến bên ngoài thành U Đô, sức chiến đấu của hắn cũng khiến họ kinh ngạc, ở độ tuổi này của hắn đã có tu vi thế này khiến họ tự cảm thấy xấu hổ.
Diệp Thành tới khu rừng trúc nhỏ lần nữa, Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang vẽ tranh ở đó, trong tranh vẫn là bóng lưng một người.
Diệp Thành không hành lễ mà nhẹ nhàng lại gần, quan sát bức tranh mà Nhược Thiên Chu Tước vẽ, sau đó hắn sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc: “Chắc đây là người tình trong mộng của tiền bối nhỉ?”
“Tiểu tử, có muốn ra thế giới bên ngoài thăm thú không?”, Nhược Thiên Chu Tước vừa vẽ vừa từ tốn nói.
“Không… không muốn”, Diệp Thành ho khan, nếu bị ném ra thế giới bên ngoài, có trời mới biết khi nào mới rơi xuống được, lời của Nhược Thiên Chu Tước thật sự vừa cao sang vừa khiêm tốn, rất có nội hàm.
“Không ở yên tầng thứ ba đi, chạy lên đây làm gì?”, Nhược Thiên Chu Tước vừa vẽ vừa hỏi.
“Đương nhiên là vãn bối có việc rồi”, Diệp Thành xoa xoa tay, cười hì hì bảo: “Tiền bối có linh đan bảy vân hay đan phương của nó không?”
“Linh đan bảy vân?”, Nhược Thiên Chu Tước hơi nhíu mày rồi nhanh chóng bình thường trở lại, linh đan bảy vân quý giá nhường nào, cả Chu Tước Tinh cũng chỉ có Khô Nhạc luyện ra được, số lượng ít đến đáng thương.
“Có không ạ?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước với cặp mắt sáng ngời.
“Sư tôn của ngươi cần linh đan bảy vân à?”
“Không phải”.
“Thế ngươi cần à?”
“Cũng không phải”.
“Vậy ý ngươi là gì?”, Nhược Thiên Chu Tước đặt bút xuống, ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.
“Nếu có thì tiền bối cho ta mượn nhìn qua một chút rồi ta sẽ trả lại cho người ngay”, Diệp Thành cười lớn: “Nếu người vui có thể thưởng cho vãn bối một hai viên, vãn bối không từ chối đâu”.
“Nhìn qua một chút à?”, Nhược Thiên Chu Tước lại ngạc nhiên, không biết Diệp Thành lại định làm gì.
“Đừng lề mề nữa, rốt cuộc tiền bối có hay không?”
“Ngươi muốn xem loại nào?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi xuống, tự rót rượu tự uống.
“Người có mấy loại?”
“Chín loại”.
“Vậy lấy hết ra đi, vãn bối chưa thấy linh đan bảy vân bao giờ, cho vãn bối được mở mang tầm mắt một chút”, Diệp Thành kích động xoa xoa hai tay.
“Ngươi đúng là thú vị”, Nhược Thiên Chu Tước bị chọc cười, phất tay lấy ra chín viên linh châu sáng chói, cho chúng lơ lửng giữa không trung. Trong mỗi viên linh châu đều phong ấn một viên đan dược, thật sự là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, vàng, bạc màu gì cũng có, bên trên mỗi viên đều có khắc bảy vân sáng rõ.
“Đa tạ?”, Diệp Thành vội vàng tiến lên, tâm trạng kích động không giải thích được, đây quả thực là lần đầu tiên hắn được thấy linh đan bảy vân.
Hắn âm thầm mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chăm chú nhìn viên linh đan bảy vân màu đỏ.
Chẳng bao lâu hắn đã tìm thấy nguyên thần lạc ấn bên trong đan, người luyện chế viên đan này đã già, không cần nói cũng biết chính là Khô Nhạc Chân Nhân, ở Chu Tước Tinh này chỉ có ông ta là luyện đan sư cấp bảy, vậy nên chắc chắn là ông ta.
Sau hơn mười giây, Diệp Thành dời mắt, hắn đã học mót được cách luyện chế viên đan dược màu đỏ.
Sau đó hắn lại nhìn viên đan dược màu cam.
Cũng giống như viên đan dược màu đỏ, viên đan màu cam này vẫn do Khô Nhạc luyện chế, tuy phức tạp hơn viên màu đỏ một chút nhưng không làm khó được Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành, hắn vẫn sao chép được toàn bộ.
Tiếp theo, Diệp Thành liên tục dời mắt, Tiên Luân Nhãn đảo qua từng viên đan dược.
Thấy Diệp Thành như vậy, Nhược Thiên Chu Tước ở bên cạnh uống trà hơi thảng thốt, không hiểu hắn định làm gì.
Hế?
Khi Nhược Thiên Chu Tước đang ngơ ngác thì Diệp Thành đã khẽ hô lên, hắn kinh ngạc nhìn viên đan dược màu vàng cuối cùng, bởi viên đan dược màu vàng này không phải do Khô Nhạc Chân Nhân luyện chế, mà là một thanh niên tóc trắng.
Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên hơn nữa là hắn đã từng nhìn thấy thanh niên tóc trắng này, chính là bóng dáng mà hắn nhìn thấy ở linh hồn lạc ấn trong Thiên Tịch Đan.
Thật trùng hợp!
Diệp Thành lẩm bẩm, viên Thiên Tịch Đan cuối cùng mà Thiên Huyền Môn đấu giá và viên đan dược màu vàng trước mắt này đều do một người luyện chế.
Nghĩ đến đây, Diệp Thành chỉ vào viên đan dược màu vàng rồi nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi: “Viên đan dược này do ai luyện chế vậy ạ?”
“Đan Tôn Thất Dạ”.
“Tám mươi năm trước”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Nói như vậy đúng là Đan Tôn ở Chư Thiên Vạn Vực chứ không phải ở Đại Sở, quan hệ của hắn với Thiên Huyền Môn chắc chắn không bình thường, tìm hắn cũng được”.
“Huyền Thiên Tinh Vực”, Diệp Thành lại lẩm bẩm, sau đó xoay người bước ra khỏi rừng trúc.
“Thật kỳ lạ”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Nhược Thiên Chu Tước cất chín viên linh đan bảy vân đi rồi lại đứng dậy, đi tới trước giá vẽ.
“Mơ thấy ngươi cả trăm nghìn lần rồi, rốt cuộc ngươi là ai?”, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh mình vẽ, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói nhỏ.