Sau khi rời khỏi rừng trúc nhỏ, Diệp Thành xuống tầng thứ chín, đến Chu Tước Điện ở tầng thứ tám của U Đô, hắn lấy một lúc năm mươi triệu nguyên thạch khiến Nhược Thiên Chu Tước ngạc nhiên đứng không vững, đưa Hoàng lệnh cho ngươi, ngươi đúng là không khách sáo chút nào.
Tuy nhiên, Diệp Thành dùng Hoàng lệnh lấy nguyên thạch không phải vì lợi ích cá nhân mà là vì một mục đích lớn.
Hôm nay hắn mua từ tầng thứ tám của U Đô xuống, đến cửa hàng nào, quầy hàng nào cũng đều mua hết tất cả nguyên liệu luyện đan, trong đó có cả linh thảo cần để luyện chế linh đan bảy vân, đắt đến đáng sợ.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới trở lại linh sơn của Đan phủ.
Các luyện đan sư vẫn đang ở Vạn Đan Bảo Điện, chưa ai có hành động, họ vẫn đang lĩnh ngộ thuật luyện đan trong ý cảnh luyện đan.
Mà Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy hết linh đan vừa mua về ra, dùng Tiên Luân Nhãn sao chép linh hồn lạc ấn trong đan rồi thác ấn vào ngọc giản, cũng không quên kết hợp kỹ năng luyện đan của mình vào đó.
Phải công nhận rằng cách làm này của hắn thực tế hơn đan phương nhiều, mang đi đưa cho các luyện đan sư lĩnh ngộ cũng như hắn tự tay hướng dẫn.
Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, hắn mới thác ấn xong hết ấn ký linh hồn trong những viên linh đan này.
Đến khi sắc trời bừng sáng, các luyện đan sư trong Vạn Đan Bảo Điện mới lưu luyến đi ra.
Có thể thấy vẻ mặt ai nấy cũng đều vui mừng.
Trong ba ngày qua, họ ở trong Vạn Đan Bảo Điện hoặc ít hoặc nhiều đều đã tìm được cơ hội cho riêng mình, hiểu sâu hơn về ý nghĩa thực sự của luyện đan, nếu không có thời hạn ba ngày thì phần lớn họ sẽ ở lại trong đó mười ngày nửa tháng.
“Đây là món quà lớn thứ hai ta tặng cho mọi người”, vừa đi ra, các luyện đan sư đã thấy Diệp Thành đứng trong đại điện.
“Món quà lớn?”, nghe thấy ba từ này, ánh mắt các luyện đan sư đều sáng lên, món quà chân hoả thứ nhất họ vẫn còn nhớ rất rõ, với luyện đan sư mà nói, đó là một may mắn cực kỳ lớn.
“Mỗi người một túi, tự lấy đi”, Diệp Thành chỉ vào túi đựng đồ chất thành núi trong đại điện.
“Đa tạ phủ chủ”, các luyện đan sư đều không đợi được nữa mà tiến lên trước, tuy nóng lòng nhưng vẫn có trật tự.
“Đây là gì?”, có người kinh ngạc nhìn ngọc giản chất đống trong túi đựng đồ.
“Còn có cả nguyên liệu luyện đan nữa”.
“Trời ơi, đó là Dục Hoả Băng Liên sao?”
“Nhiều… Nhiều vậy”, trong đại điện liên tục vang lên những tiếng hô kinh ngạc, các luyện đan sư đều ngây người, trong túi đựng đồ ngoài ngọc giản chất thành núi còn có vô số nguyên liệu luyện đan.
“Bên trong ngọc giản phong ấn ý cảnh luyện đan, có từ linh đan ba vân cho đến sáu vân, mọi người về dung hợp với thần hải của mình rồi tự lĩnh ngộ”, Diệp Thành lên tiếng: “Còn nguyên liệu luyện đan, Đan phủ sẽ cung cấp vô điều kiện”.
“Ta… Ta không nghe nhầm chứ!”, các luyện đan sư choáng váng.
“Mọi người đi đi!”, Diệp Thành cười nhẹ.
“Luyện đan”, các luyện đan sư ùa ra khỏi đại điện, tràn đầy năng lượng.
“Nhạc Sơn, Nhạc Hải, Nhạc Chân, Nhạc Tấn, Nhạc Mặc, một ngày nào đó, kẻ vô dụng trong miệng các ông sẽ khiến các ông phải ngỡ ngàng”, Diệp Thành nở nụ cười.
Sự thật chứng minh, quyết định của hắn rất hữu hiệu, chí ít hắn đã khơi dậy được ý chí chiến đấu của các luyện đan sư, có đạo tâm muốn làm kẻ mạnh, sợ gì con đường phía trước có chông gai, họ nhất định sẽ trở thành một lực lượng đáng sợ.