Tiên Võ Đế Vương

Chương 1616:  Tốt lắm! 



“Nhìn cái gì, luyện đan của ngươi đi!” 

 Tạ Vân lắc đầu rồi quay người chạy nhanh, vì tay của Diệp Thành đã vươn tới. 

 Cũng may tên này chạy nhanh, nếu bị một chưởng của Diệp Thành đánh trúng thì hắn ta sẽ bay ra ngoài, phải biết hiện tại tu vi của Diệp Thành cao hơn hắn ta cả một cảnh giới lớn, bị đánh tàn phế tại chỗ cũng không phải không có khả năng. 

 Khốn kiếp! 

 Diệp Thành mắng một câu rồi bắt đầu tập trung luyện đan. 

 Giống như ngày tuyển chọn luyện đan sư, chưa đến nửa canh giờ hắn đã luyện được một viên linh đan sáu vân. 

 Cũng giống như ngày ấy, sau khi viên đan sáu vân ra lò thì dị tượng đan hồng cũng phóng lên trời, nếu không phải linh sơn của Đan phủ có cấm chế ngăn cách với thế giới bên ngoài thì người ở tầng thứ ba chắc chắn có thể nhìn thấy dị tượng của đan. 

 Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành lại bắt đầu. 

 Hắn bận rộn ở đây, các luyện đan sư phía dưới cũng không nhàn rỗi, không ngừng có người chạy ra khỏi chỗ ở của mình với vẻ mặt hưng phấn, đa số đều là những luyện đan sư đã tiến cấp, tiếp đó họ lại chạy tới trước đại điện để nhận tiền. 

 Tiếp theo, cảnh tượng như vậy liên tục diễn ra. 

 Diệp Thành luyện đan nhưng thi thoảng cũng sẽ liếc nhìn xuống dưới, trong lòng thầm tính toán, số luyện đan sư tiến cấp hôm nay đã trên một nghìn, hơn nữa số luyện đan sư tiến cấp này cũng vẫn đang không ngừng tăng lên. 

 Tốt lắm! 

 Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn vỗ vào lư luyện đan, lại xuất thêm được một viên đan nữa, đây đã là viên đan sáu vân thứ chín mà hắn luyện ra được. 

 Niệm Vi không tới nữa, mà Tạ Vân cũng chọn một động phủ yên tĩnh trong linh sơn của Đan phủ cố gắng cải thiện nâng cao tu vi. 

 Chớp mắt đã ba ngày trôi qua. 

 Trên đỉnh núi, Diệp Thành thở dài một hơi, hắn ngồi xuống tảng đá với vẻ mặt mệt mỏi. 

 Trong ba ngày, thu hoạch của hắn khá phong phú, hắn đã luyện chế được hết chín mươi chín loại linh đan sáu vân. 

 Chuyện này nếu để người ngoài biết nhất định sẽ rất sốc, linh đan sáu vân khó luyện nhường nào, quá trình rườm rà, chỉ cần sai một chút là sẽ công cốc, thế nhưng trong ba ngày Diệp Thành lại luyện được chín mươi chín viên, chỉ có thể dùng từ ‘biến thái’ để hình dung. 

 Hắn thu hoạch được nhiều mà luyện đan sư trong Đan phủ cũng thu hoạch được không ít. 

 Trong ba ngày, số luyện đan sư tiến cấp đã vượt trên năm nghìn người, trong đó có hơn ba trăm người thăng lên cấp sáu, đây là một con số kinh hoàng, đến Diệp Thành cũng phải kinh ngạc. 

 Điều này cũng khẳng định câu nói trước đó của hắn, trong số những luyện đan sư này có rất nhiều người tài năng, thứ họ thiếu chỉ là cơ hội. 

 Mà hắn và Đan phủ đã cho họ cơ hội, cung cấp nguyên liệu luyện đan vô điều kiện, cung cấp ý cảnh luyện đan vô điều kiện, cung cấp đan phương vô điều kiện, nhiều nhân tố như vậy đã tạo nên một cảnh tượng phồn vinh. 

 Tương lai tươi sáng! 

 Diệp Thành cười vui mừng, cũng không uổng công hắn hao tâm tổn sức đào tạo bọn họ. 

 Hắn uống hết một vò rượu rồi lại đứng dậy thử luyện chế linh đan bảy vân, nhưng không một lần thành công. 

 Lần thất bại này khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định luyện chế linh đan bảy vân, ít nhất là trước khi nguyên thần đạt đến cảnh giới Hoàng thì hắn sẽ không thử lại nữa, nguyên liệu luyện đan bảy vân rất đắt, cho dù không cần tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy, coi như tiết kiệm chút tiền cho Tạ Vân sau này. 

 Mãi đến ngày thứ tư, Diệp Thành mới xuống khỏi đỉnh núi, rời khỏi linh sơn của Đan phủ. 

 Trước khi đi hắn còn lạc ấn rất nhiều đan phương của linh đan sáu vân vào Vạn Đan Bảo Điện. 

 Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở sòng bạc nhà họ Mục ở tầng thứ hai của U Đô. 

 Hôm nay sòng bạc nhà họ Mục vẫn náo nhiệt như vậy, người la hét mặt đỏ tía tai không ít, mà người khuynh gia bại sản cũng nhiều, cũng có những người giàu lên chỉ sau một đêm, nhưng dù sao số người được như vậy cũng rất ít. 

 Mẹ kiếp! 

 Đang đi, Diệp Thành nghe thấy tiếng hét như sói tru quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy là Phạm Thống, ông ta đã thua chỉ còn lại một chiếc quần đùi hoa. 

 Bên cạnh Phạm Thống còn có tám người mặt mũi đen sì, bọn họ chính là tám cảnh giới Chuẩn Hoàng hàng xóm của ông ta, có lẽ là bị Phạm Thống lừa đến đây đánh bạc đến nỗi thua hết sạch tiền. 

 Hàng xóm kỳ quặc đều đã tới, nhưng Diệp Thành không thấy Hồ Tiên Nhi, thân là nữ tu, hầu hết đều sẽ không tới nơi thế này. 

 Hắn nhìn Phạm Thống lần cuối rồi đi thẳng tới thế giới nhỏ trên lầu ba. 

 Khi Diệp Thành bước vào thì Mục Uyển Thanh đang uống rượu vui vẻ, thấy hắn vào, cô ném cho hắn một bầu rượu: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà họ Mục của ta thế?” 

 “Để lão tổ nhà cô chờ lâu rồi”, Diệp Thành ho khan. 

 “Không sao, lão tổ nhà ta cũng vừa mới xuất quan thôi”. 

 “Thời gian này không có ai tới gây chuyện chứ?”, Diệp Thành uống một hớp rượu rồi thuận miệng hỏi. 

 “Bọn chúng không có thời gian và tâm tư đến gây chuyện với nhà họ Mục của ta đâu”, Mục Uyển Thanh đứng dậy, vươn vai thoải mái: “Đang nấp bên ngoài thành U Đô tầng thứ nhất cả rồi, bọn chúng luôn sẵn sàng để bắt ngươi về đấy. Không biết nếu chúng biết ngươi vẫn đang ở U Đô thì liệu có tức quá ngất xỉu tại chỗ không nhỉ?” 

 “Không sao, cứ để chúng từ từ tìm”, Diệp Thành nhún vai. 


 “Nào, nói đi”, Mục Uyển Thanh ngồi xuống, hai tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành. 

 “Nói thế này đi, tất cả những việc huy hoàng không biết xấu hổ đó của ta, hắn cũng đã làm hết không thiếu một việc nào”. 

 “Cái gì? Chàng ấy cũng từng chơi gái rồi?” 

 “Đùa gì đấy! Ta chưa chơi gái bao giờ”.