Màn đêm buông xuống, Diệp Thành cùng Mục Uyển Thanh tới nhà họ Mục, một trong chín đại thế gia.
Nhà họ Mục nằm ở thành thứ chín tại U Đô, thành trì mặc dù không rộng lớn bằng U Đô nhưng đại khí cũng vô cùng dồi dào.
Cả hai người đi vào bên trong thông qua thông đạo đặc biệt của nhà họ Mục và không kéo theo sự chú ý của những người khác, mọi thứ đều là vì để che giấu thân phận của Diệp Thành, không thể để bị phía Nhạc Sơn và tám vị Hoàng Tử biết được.
Cả hai dừng chân trong một rừng trúc màu tím, nơi sâu nhất của nhà họ mục.
Ở cách đó không xa có một lão già mặc y phục màu trắng, mái tóc bạc phơ trông già yếu lọm khọm, trên người không hề có khí tức mạnh mẽ, trông giống như một lão già hết sức bình thường, khi hai người tới, ông ta đang ngồi khắc gỗ dưới gốc cây cổ thụ.
Lão già này chính là lão tổ nhà họ Mục, cũng là thành chủ của toà thành thứ chín ở U Đô: Mục Huyền Công.
Đạo thương!
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nheo mắt nhìn Mục Huyền Công, dưới Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đạo thương trên nguyên thần của Mục Huyền Công, sức sống của ông ta cũng không còn mạnh mẽ nữa.
Những người giống như Mục Huyền Công về cơ bản không còn sống được lâu nữa, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, thân lại mang đạo thương, có thể sống tới ba nghìn năm đã là không dễ dàng gì rồi, tới tuổi như ông ta, dược thạch đã không còn tác dụng nữa, muốn kéo dài tuổi thọ thì không được đột phá cảnh giới.
“Gia gia”, Mục Uyển Thanh khẽ khàng bước tới giống như một tiểu nha đầu ngoan ngoãn.
Mục Uyển Thanh mỉm cười ôn hoà, ánh mắt dừng lại ở Diệp Thành: “Vị này chính là tiểu hữu Diệp Thành sao?”
“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ.
“Trong nửa canh giờ có thể luyện ra linh đan sáu vân, đấu bại Diễn Thiên, trong một ngày liên tiếp trảm diệt ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Hoàng, đúng là hậu sinh khả uý”, trong nụ cười hiền từ của Mục Huyền Công còn mang theo vẻ kinh ngạc.
“Tiền bối đề cao vãn bối rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
“Tiểu hữu cứu nhà họ Mục hai lần, ân đức này nhà họ mục không bao giờ quên”, lời nói của Mục Huyền Công chậm rãi, “nếu như có ngày nào đó cần tới nhà họ Mục ta thì nhà họ Mục sẽ không chối từ”.
“Đều là người một nhà cả, tiền bối đừng khách sáo”.
“Người một nhà?”, vẻ mặt của Mục Huyền Công khó hiểu, ông ta bất giác nhìn sang Mục Uyển Thanh.
“Cô…cô ấy là đại tẩu của con”, thấy vẻ mặt đó của Mục Huyền Công, Diệp Thành vội thêm lời.
“Đại tẩu, nghe hay đấy”, Mục Huyền Công cười gượng gạo.
“Tiền bối, đạo thương của người…”
“Ngươi có thể nhìn ra ta có đạo thương?”, Mục Huyền Công kinh ngạc, đến cả Mục Uyển Thanh cũng bất ngờ.
“Con có thể nhìn ra chút manh mối”.
“Haiz”, Diệp Thành vừa dứt lời, Mục Huyền Công đã thở dài.
“Đều tại Khô Nhạc hại”, Mục Uyển Thanh căm phẫn, “vốn dĩ đạo thương của gia gia ta không đến mức nghiêm trọng như vậy, là do ông ta đưa cho gia gia ta một viên đan dược và còn tự tin khẳng định rằng không những có thể trị được đạo thương của gia gia mà ngược lại còn khiến gia gia ta khỏe mạnh hơn, theo như ta thấy thì rõ ràng là ông ta đăng bày mưu tính kế với nhà họ Mục.”
“Thanh Nhi”, Mục Huyền Công lên tiếng, “đừng nói bừa”.
“Vốn dĩ là vậy mà”, Mục Uyển Thanh vẫn không từ bỏ.
“Đạo thương về nguyên thần thì dù có dùng dược thạch cũng vô ích”, Diệp Thành lên tiếng, “Khô Nhạc quả là tự đại”.
“Đã là chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa”, Mục Huyền Công xua tay bất lực.
“Ta có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành lên tiếng hiến Mục Huyền Công với vẻ mặt u ám và Mục Uyển Thanh với vẻ mặt phẫn nộ đều đổ dồn ánh mắt sang nhìn hắn, trong ánh mắt hai người đều loé lên ánh sáng.
“Nhưng…nhưng chúng ta đi đâu tìm được thiên kiếp và thiên lôi đây?”, Mục Uyển Thanh đặt ra câu hỏi.
“Cần tìm người độ kiếp”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu.
“Không cần phải rắc rối như vậy, thiên kiếp thiên lôi vãn bối có”, Diệp Thành phất tay áo gọi thiên lôi trong đan hải ra.
“Ngươi còn có thiên lôi sao?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ.