Tiên Võ Đế Vương

Chương 1623: Bắt thánh thể



Ừm! 

 Thấy bên cạnh Âm Thực Vương đột nhiên có một người xuất hiện, rất nhiều người tỏ ra thẫn thờ. 

 Người ngỡ ngàng nhất vẫn là Âm Thực Vương, ông ta là tu sĩ Chuẩn Thánh, bên cạnh đột nhiên có một người xuất hiện mà không hề có dự báo trước, trong khi đó ông ta lại không hề cảm nhận được gì, và lại điều khiến ông ta bất ngờ hơn cả đó là kẻ đột nhiên xuất hiện này lại chính là kẻ mà trước đó bị một chưởng của ông ta đánh bay đi. 

 Người cũng rơi vào trạng thái ngỡ ngàng còn có Diệp Thành, hắn không ngờ rằng sau khi ra khỏi hố đen không gian hắn lại xuất hiện ngay bên cạnh Âm Thực Vương. 

 Hắn còn chưa chết! 

 Không chỉ Âm Thực Vương mà đến cả Nhược Thiên Chu Tước, hai vị Vương của Thanh Long Tinh, lão tổ và thánh chủ của chín đại thế gia cùng tất cả mọi người có mặt đều vô cùng bất ngờ, đó là một đòn công kích của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, ấy thế mà tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại không chết. 

 Thần thương! 

 Bầu không khí im ắng trong chốc lát cuối cùng bị tiếng hắng giọng của Diệp Thành phá vỡ, hắn sử dụng bí thuật thần thương. 

 Hự! 

 Âm Thực Vương giây phút trước còn đang thẫn thờ thì lập tức trúng chiêu, ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Thành lại ra tay tốc độ, cho dù tu vi của ông ta ở cảnh giới chuẩn thánh thì cũng không kịp né tránh, nguyên thần bị thần thương thần mang đánh trúng. 

 Thần thương! Thần thương! Thần thương! 

 Trong giây phút ngắn ngủi Diệp Thành nắm bắt cơ hội, liên tục tung thần thương. 

 Âm Thực Vương từ sau khi trúng một đòn thần thương thì đầu óc choáng váng, bị Diệp Thành liên tiếp đánh lùi, mỗi một bước lùi đều dẫm tan một phần hư thiên. 

 Đây…! 

 Nhìn cảnh tượng này, rất nhiều người phải kinh ngạc, đó là tu sĩ Chuẩn Thánh, ấy vậy mà bị tu sĩ cảnh giới Thiên đánh lùi. 

 A…! 

 Âm Thực Vương rít lên, dù sao ông ta cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh, nguyên thần mạnh mẽ mặc dù liên tiếp bị thần thương đánh trúng nhưng vẫn có thể nhanh chóng tỉnh lại, dưới sự vận chuyển của bí thuật, vết thương về nguyên thần của ông ta cũng nhanh chóng tiêu tan. 

 Đột nhiên, Diệp Thành vừa định xông lên trước chuẩn bị tung thần thương thì lập tức bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh bay đi, trong lúc hắn bay đi, lớp hắc bào che đi cơ thể chợt nổ tung để lộ ra chân dung của hắn. 

 “Diệp…Diệp Thành?”, rất nhiều người có mặt đều tròn mắt ngơ ngác, bọn họ ngỡ ngàng nhìn vào hư thiên. 

 “Kẻ khiến Âm Thực Vương liên tiếp phải chịu trận lại là Diệp Thành?” 

 “Nghịch thiên rồi”. 

 “Hắn chính là Diệp Thành?”, lão tổ và thánh chủ của tám đại thế gia đều thốt lên kinh ngạc, mấy ngày nay U Đô nhốn nháo chẳng phải đều là vì Diệp Thành sao? Một ngày liên tiếp trảm hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng. 

 “Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết”, trong tiếng ngỡ ngàng, Âm Thực Vương gằn lên phẫn nộ như tiếng sấm rền, uy lực của Chuẩn Thánh huỷ thiên diệt địa, ông ta đường đường là tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên đánh lùi, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn. 

 “Chuẩn Thánh quả nhiên đáng sợ”, ở phía đối diện trên hư thiên, Diệp Thành bò dậy, miệng phun ra máu, dưới sự áp chế tuyệt đối về tu vi, bí thuật khó có thể nghịch chuyển, sức mạnh của Âm Thực Vương khiến hắn phải kinh ngạc. 

 “Ép ta liều mạng”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, quang hồng màu vàng kim chiếu lên trời từ đỉnh đầu. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể”, trong đôi mắt của Âm Thực Vương như có ngọn lửa bùng cháy, đến cả Thiên Long Vương và Địa Long Vương cũng phải quay đầu sang nhìn, trong đôi mắt hiện lên thần mang nóng rực. 

 “Hoang…Hoang Cổ Thánh Thể”, lời nói của Âm Thực Vương đều đến tai tất cả mọi người, tất cả đổ dồn ánh mắt sang nhìn Diệp Thành. 

 “Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là không ngờ”. 

 “Huyết mạch Thánh Thể có thể sánh ngang với Đại Đế lại tái hiện nhân gian”, ai nấy đều kinh ngạc, cho dù là ở Chu Tước Tinh hay Thanh Long Tinh thì trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên thần mang chói loá, có quá nhiều người tỏ rõ vẻ tham lam. 

 “Bắt thánh thể”, khi tất cả mọi người đang ngỡ ngàng thì hai vị Vương của Thanh Long Tinh bỏ lại Nhược Thiên Chu Tước mà sát phạt về phía Diệp Thành. 

 “Đối thủ của ngươi là ta”, Nhược Thiên Chu Tước di chuyển, bà ta vung thần kiếm chặn hai người kia giữa hư thiên. 

 “Cút”, hai vị Vương của Thanh Long Tinh gằn lên phẫn nộ, bọn họ hợp lức tế ra thanh long cổ ấn nhưng vẫn khó có thể phá được đòn kiềm chân của Nhược Thiên Chu Tước. 

 “Huyết mạch Thánh Thể, là của bản thánh”, ở một hướng khác, Âm Thực Vương thấy ba người phía Nhược Thiên Chu Tước đấu rất hăng thì bật cười không hề kiêng dè, ông ta di chuyển ra cách đó tám trăm trượng, bàn tay khô gầy vươn ra tóm về phía Diệp Thành. 

 “Ông cho rằng ta dễ chơi vậy sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lật tay lấy ra roi đả thần tiên rồi lập tức biến mất, khi xuất hiện lại thì lập tức vung roi cứ thế quất thật mạnh vào đỉnh đầu của Âm Thực Vương. 

 A! 

 Âm Thực Vương bị đánh tới mức trở tay không kịp, roi đả thần tiên chuyên đánh vào nguyên thần, đầu ông ta ong ong, cơn đau đớn dội đến. 

 Đáng chết! 

 Mặt mày Âm Thực Vương tôi độc, ông ta tung một chưởng vào hư thiên. 

 Tiếp tục! 

 Diệp Thành lại biến mất rồi lại xuất hiện, roi đả thần thiên rung lên. 

 Mới chỉ mười mấy hiệp, Diệp Thành sử dụng cách đánh mặt dày thế này, hắn dùng thiên đạo trốn vào hố đen không gian, tính toán chuẩn vị trí rồi lại sát phạt ra, mỗi một lần xuất hiện đều đánh tới mức Âm Thực Vương trở tay không kịp. 

 Những người có mặt cho dù là tu sĩ của Thanh Long Tinh hay Chu Tước Tinh thì đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. 

 Lại nhìn vào Mục Huyền Công trong hố đen không gian, ông ta lúc này hết sức thẫn thờ. 

 Mục Huyền Công đang cố gắng hồi phục lại và bù đắp lại tiêu hao thế nhưng Diệp Thành liên tiếp chạy ra chạy vào, vả lại mỗi lần xuất hiện, vị trí của hắn lại khác nhau, hắn dừng chân trong phút chốc sau đó lập tức biến mất. 

 Cũng may Mục Huyền Công là tu sĩ Chuẩn Thánh, ông ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện trên đời, nếu như đổi lại là người khác thì tám phần là sẽ bị dọa đến mức bật khóc. 

 A…! 

 Bên ngoài vang lên tiếng gằn của Âm Thực Vương. 

 Âm Thực Vương điên cuồng gào thét, mái tóc buông xoã, mặt mày tôi độc, ông ta điên cuồng vung sát kiếm cái thế. 

 Thế nhưng điều khiến ông ta phát điên đó là hết lần này tới lần khác ông ta không nắm bắt được vị trí của Diệp Thành, càng không biết Diệp Thành đang sử dụng thần thông gì mà chốc chốc biến mất, chốc chốc lại xuất hiện vô cùng dị thường, ông ta đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thánh mà không thể làm gì hơn. 

 Diệp Thành lại biến mất, lần này hắn không quên đánh một chiêu về phía Mục Huyền Công. 

 Tiếp tục! 

 Nói rồi Diệp Thành lại bay ra. 

 Thiên địa thành lồng giam! 

 Lần này Âm Thực Vương đã thông minh hơn, ông ta sử dụng bí thuật cấm kị phong ấn hư thiên trong phạm vi trăm trượng xung quanh. 

 Mẹ kiếp! 

 Diệp Thành vừa chạy đi thì lập tức bị chặn lại. 

 Chết đi! 

 Âm Thực Vương gằn lên chém ra một kiếm. 

 Mở cho ta! 

 Diệp Thành lập tức mở ra ma đạo, hắn sử dụng sức mạnh luân hồi ngưng tụ thành một thanh thần kiếm vô hình trảm tan cấm cố trong không gian, tiếp đó là thông qua Thúc Địa Thành Thốn trốn thoát ra ngoài. 

 Có điều tốc độ của hắn vẫn chậm, hắn bị Âm Thực Vương trảm trúng, một cánh tay lập tức bị trảm diệt. 

 Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào, hắn quay người chạy đi. 

 Đứng lại! 

 Âm Thực Vương bay ngang thiên không, cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành. 

 Thúc địa thành thốn! 

 Thúc địa thành thốn! 

 Thúc địa thành thốn! 

 Diệp Thành liều mạng thi triển bí thuật này, hết lần này tới lần khác nhảy vọt, liên tục né qua đòn công kích của Âm Thực Vương trong gang tấc, cũng may công phu bỏ trốn của hắn có thể coi là vô địch thiên hạ, nếu như đổi lại là tu sĩ cảnh giới Thiên khác thì đã bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh tan xác từ lâu rồi. 

 Giao hắn cho ta! 

 Diệp Thành chạy về phía xa, hắn không quên truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước. 

 Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước không yên tâm nhưng vẫn tin Diệp Thành, tin rằng hắn có thể thành công khống chế Âm Thực Vương. 

 Khốn khiếp! 

 Thấy Âm Thực Vương đi truy đuổi, hai vị Vương của Thanh Long gằn lên, bọn họ tức tối vì thứ nhất, Âm Thực Vương không màng tới đại cục, thứ hai là vì Nhược Thiên Chu Tước ngăn cản bọn họ, vì bọn họ cũng muốn có huyết mạch thánh thể của Diệp Thành. 

 Ngu ngốc! Ngu ngốc! 


 Âm Thực Vương kích động, ông ta điên cuồng truy sát và đâu còn nhớ tới lời hứa với hai vị Vương của Thanh Long, đầu ông ta lúc này chỉ có giết chóc, huyết mạch thánh thể của Diệp Thành đã choán lấp mọi suy nghĩ của ông ta, so với hai trăm nghìn nguyên thạch mà hai vị Vương kia hứa hẹn thì ông ta lại hứng thú với huyết mạch thánh thể của Diệp Thành nhé. 

 Ngu ngốc! 

 Diệp Thành mắng chửi câu cuối cùng, hắn sử dụng bí thuật thúc địa thành thốn trốn ra khỏi Chu Tước Tinh. 

 Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi Chu Tước Tinh từ khi tới đây.