Tiên Võ Đế Vương

Chương 1625: Nguyên thần xuất khiếu! 



Thiên chiếu! 

 Chỉ nghe Diệp Thành hô lên một tiếng, hắn ngắm chuẩn Âm Thực Vương và thi tiển cấm thuật bá đạo của tiên nhãn. 

 Sau khi dùng thiên chiếu, tuổi thọ của hắn cũng giảm đáng kể, nếu đếm kĩ thì hắn đã phải bỏ mất cả trăm năm tuổi thọ. 

 Trăm năm tuổi thọ là sự hao tổn bá đạo thế nào, đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Thành không muốn dùng tới thiên chiếu, mỗi lần dùng tới nó thì tiêu hao gấp trăm lần, không rơi vào thế bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối không dùng. 

 Hiện giờ lâm vào cảnh bất đắc dĩ, bị tu sĩ Chuẩn Thánh cấm cố, đến cả Tiên Luân Thiên Đạo cũng vô tác dụng, hắn chỉ có thể nghĩ tới cách này để thoát thân. 

 Đây là gì? Đây là gì? 

 Trên hư thiên vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Âm Thực Vương, phần đầu của ông ta bốc cháy, bị hoả diệm hoá giải thành vô hình nhưng ông ta lại không cảm thấy bất cứ đau đớn nào. 

 Phong, phong cho ta! 

 Âm Thực Vương rít lên, ông ta dùng tới bí thuật vô thượng nhưng không thể nào huỷ đi ngọn lửa do thiên chiếu tạo ra. 

 Mở! 

 Diệp Thành bên dưới mở được cấm cố, hắn lập tức giương cung bắn ta thần tiễn lôi chớp tịch diệt. 

 Âm Thực Vương vẫn còn trong trạng thái phẫn nộ lập tức trúng chiêu, cơ thể bị đâm xuyên. 

 Nguyên thần xuất khiếu! 

 Âm Thực Vương sợ rồi, nguyên thần đã lìa thể xác. 

 Nhân lúc ngươi bệnh, đoạt luôn mệnh ngươi! 

 Diệp Thành rút roi đả thần tiên nghịch thiên xông lên quất liên tục, nguyên thần của Âm Thực Vương run rẩy, ông ta gào thét. 

 Roi đả thần tiên chuyên đánh vào nguyên thần, Âm Thực Vương hiện giờ chỉ còn ở trạng thái nguyên thần, khả năng chiến đấu giảm sút đáng kể, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Diệp Thành dám xông lên, nên biết rằng sức mạnh nguyên thần đối với ông ta mà nói là liều thuốc bổ nghịch thiên. 

 Ngươi đáng phải chết! 

 Âm Thực Vương gằn lên phẫn nộ, khuôn mặt tôi độc méo xệch hẳn đi, sát khí của ông ta đối với Diệp Thành đã tăng lên tới mức không thể nào kiềm chế lại. 

 Muốn giết ta thì đến đi! 

 Diệp Thành không hề tỏ ra e sợ, hắn rút roi ra và lại lần nữa công phạt. 

 Giết! 

 Âm Thực Vương nôn ra máu, miệng nhả ra sát kiếm màu đỏ gạch, đó chính là thánh binh quét ra cả biển máu. 

 Diệp Thành tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh chặn lại thần kiếm thánh binh kia. 

 Đại la thần thiết! 

 Âm Thực Vương nhìn ra nguyên liệu luyện chế Hỗn Độn Thần Đỉnh, đôi mắt tôi độc lại lần nữa loé lên thần mang nóng rực rõ vẻ tham lam, đại la thần thiết là nguyên liệu nghịch thiên để tôi luyện thần binh, vạn năm mới gặp. 

 Bang! Keng! 

 Thần kiếm thánh binh và Hỗn Độn Thần Đỉnh giao nhau giữa hư thiên, tiếng va chạm vang lên chói tai, mặc dù Hỗn Độn Thần Đỉnh không phải là thánh binh nhưng uy lực của nó không phải thánh binh có thể xem thường, mặc dù không thể trấn áp thánh binh nhưng thánh binh cũng không thể làm gì nó. 

 Đều là của ta! Đều là của ta! 

 Âm Thực Vương bật cười không chút kiêng dè, ông ta tung ra một chưởng đánh bay Diệp Thành. 

 Diệp Thành vừa dừng chân thì Âm Thực Vương đã sát phạt đến, nhất chỉ chỉ ra rạch ngang ngực Diệp Thành để lộ xương cốt, mặc dù chỉ ở trạng thái nguyên thần nhưng khả năng chiến đấu của ông ta cũng vô cùng bá đạo. 

 Trả lại cho ông một roi! 

 Diệp Thành mang theo vết thương cố gắng quất roi đả thần tiên, trên roi đả thần tiên lúc này còn có thêm thiên lôi và tiên hoả cùng rất nhiều bí thuật nhằm vào nguyên thần. 

 Hự! 

 Âm Thực Vương trọng thương, thần hải rung lên, ông ta lảo đảo lùi về sau. 

 Nếm thử cái này xem! 

 Phần trán Diệp Thành có thần quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì chính là miếng đế giác bị vỡ. 

 Rầm! 

 Mặc dù miếng đế giác này nhỏ nhưng lại có thần uy vô thượng, loáng thoáng còn có đế uy trấn áp từng tấc trong hư thiên khiến Âm Thực Vương nửa quỳ dưới đất, thể nguyên thần bị trấn áp đến mức méo mó. 

 Cũng may Diệp Thành chỉ là tu sĩ cảnh giới Thiên, nếu như hắn là cảnh giới Chuẩn Thánh thì uy lực của đế giác kia sẽ còn mạnh hơn và có thể huỷ diệt Âm Thực Vương ngay tức khắc. 

 Sao có thể! 

 Âm Thực Vương nhìn miếng đế giác không nguyên vẹn với vẻ mặt không sao tin nổi, ông ta run rẩy như thể nhìn thấy được sự việc đáng sợ, ông ta không ngờ rằng một tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại có nhiều pháp bảo đáng sợ như vậy. 

 Kết thúc đi! 

 Diệp Thành giơ roi đả thần tiên lên, một roi quất ra suýt chút nữa đánh tới mức Âm Thực Vương hồn bay phách tán. 

 Không…không, không…! 

 Âm Thực Vương mặt mày kinh ngạc, ông ta liều chết thoát ra khỏi luồng áp lực khống chế của đế giác, liều mạng bỏ trốn. 

 Đứng lại! 

 Diệp Thành ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh, miệng đỉnh hướng xuống dưới, luồng khí hỗn độn bên trong dốc xuống trấn áp thiên địa, Âm Thực Vương vừa bỏ chạy cách đó không xa lập tức bị hút vào bên trong. 

 Thu! 

 Diệp Thành hắng giọng, Hỗn Độn Thần Đỉnh hướng lên trời, nó đã hút trọn nguyên thần của Âm Thực Vương vào bên trong. 

 Lúc này Diệp Thành mới phun ra cả miệng máu, hắn nửa quỳ trên mặt đất. 

 Chiến đấu với tu sĩ Chuẩn Thánh khiến hắn bị thương nặng, thánh thể gần như tàn phế, mỗi một vết thương đều mang theo u mang hoá giải tinh khí của hắn, trong đó còn mang theo sát khí của Âm Thực Vương khiến vết thương khó có thể lành. 

 Những vết thương này có thể coi là chưa thấm vào đâu, vết thương nặng nhất của hắn phần lớn nằm ở phản phệ của Tiên Luân Nhãn. 

 Trận chiến này hắn đã nhiều lần sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo, khi sức mạnh đồng lực tiên luân yếu đi, hắn cố gắng sử dụng thiêu chiếu hiến tế trăm năm tuổi thọ. 

 Có điều thu hoạch của Diệp Thành cũng không vừa, nguyên thần của tu sĩ Chuẩn Thánh mang theo rất nhiều sức mạnh nguyên thần. 

 Diệp Thành ngồi xuống, hắn khẽ nhắm mắt vận chuyển thiên lôi loại bỏ sát khí bên trong cơ thể, vận chuyển tiên hoả thi triển Man Hoang Luyện Thể hổi phục thương thế. 

 Thiên địa hoang tàn chìm vào im lặng ngay giây phút này. 

 Cho tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn đứng dậy nhìn sang Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Âm Thực Vương bị phong ấn bên trong mặt mày tôi độc, bên trong còn vang lên tiếng động mạnh, có vẻ như ông ta rất muốn thoát ra ngoài. 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh có chứa luồng khí hỗn độn, vả lại còn lạc ấn độn giáp thiên tự, sức mạnh phong cấm của nó vô cùng mạnh mẽ, đâu phải Âm Thực Vương khi ở trạng thái nguyên thần có thể phá được phòng ngự. 

 Sát kiếm này thực sự bất phàm, nó được đúc từ cửu huyền huyết kim, linh trí tối cao, còn vang lên âm thanh vút vút, va chạm với cấm cố của Diệp Thành. 

 Lúc này Diệp Thành cứ thế ngó lơ, Âm Thực Vương bị trấn áp rồi, ngươi có là thần binh thì sao chứ, cũng bị trấn áp theo, khí linh của thánh binh bị Diệp Thành huỷ diệt, thánh binh cũng bị hắn đánh tan. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên hấp thu tinh hoa bên trong thánh binh. 

 Diệp Thành nắm lấy túi đựng đồ của Âm Thực Vương, pháp khí bên trong bị đổ ra, hắn tung chưởng đánh tan khiến chúng trở thành nguyên liệu bù đắp cho Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Lúc này, Hỗn Độn Thần Đỉnh có thoát biến về chất nên càng mộc mạc, thiên âm đại đạo đan xen mang theo sức mạnh huyền bí, tẩy luyện linh hồn con người, bên trên còn lạc ấn độn giáp thiên tự mang theo sức sống mãnh liệt. 

 Thấy vậy, mắt Diệp Thành loé sáng, hắn cũng lấy túi đựng đồ của mình ra, chỉ để lại đế giác, roi đả thần tiên, kiếm Xích Tiêu, bá long đao, đại kích, cửu châu thần đồ, vu hoàng chiến mâu, những pháp khí lộn xộn khác cùng nhiều linh khí đều bị hắn đánh tan, tinh hoa của chúng đều được cống hiến cho Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, nó lại thoát biến, đại công về khí giao hoà với đất trời, đạo uẩn hỗn độn, mang theo vạn tượng. 

 Tốt lắm! 

 Diệp Thành bật cười, Hỗn Độn Thần Đỉnh quả là càng ngày càng khiến ta thích thú. 

 Thả ta ra! Thả ta ra! 

 Trong đại đỉnh, Âm Thực Vương vẫn điên cuồng gào thét. 

 Đến rồi còn muốn đi? 


 Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, một vòng xoáy xuất hiện, chính là thôn thiên ma công. 

 Tiếp đó, sức mạnh nguyên thần của Âm Thực Vương hoá thành từng làn mưa ánh sáng dung hoà với nguyên thần của hắn. 

 Thế rồi Diệp Thành vội khoanh chân ngồi xuống, đón nhận sức mạnh nguyên thần. 

 Sức mạnh nguyên thần không ngừng trút vào nên cấp bậc nguyên thần của hắn cũng nhanh chóng tăng lên, nó đã vượt qua tu vi của bản thân hắn, một con đường bá đạo mở ra, Diệp Thành liên tiếp thăng cấp.