Sáng sớm, ánh dương chiếu rọi khắp cổ tinh nhưng ngặt nỗi cổ tinh này lại u ám tử tịch không hề có sinh linh.
Phù!
Diệp Thành thở dài một hơi mang theo tàn khí, Diệp Thành mở mắt, đôi mắt thâm sâu hơn trước đó, giống như bầu trời sao mênh mông vô tận.
Mọi thứ đều xuất phát từ nguyên thần của hắn, sau khi thôn tính sức mạnh nguyên thần của Âm Thực Vương, cấp bậc nguyên thần của hắn đã lên tới cấp Hoàng, cũng có thể nói hiện giờ hắn có thể luyện chế ra linh đan bảy vân.
Về nhà thôi!
Diệp Thành vặn người, hắn bước vào hư thiên, lâu như thế rồi, Mục Huyền Công vẫn đang ở trong hố đen không gian.
Xuất hiện ở tinh không một lần nữa, Diệp Thành vẫn hiếu kì nhìn khắp tứ phương, lần này phía sau hắn không có người truy sát, hắn có thể bình tĩnh mà ngắm nhìn xung quanh, thế giới này thật sự bao la rộng lớn.
Ừm?
Đương lúc ngắm nhìn, Diệp Thành chợt hắng giọng, hắn vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Ở một nơi trong tinh không có một luồng ánh sáng như hạt gạo loé qua, nhưng nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là một bóng người.
Diệp Thành dừng chân lặng lẽ quan sát.
Đó là một vị Thánh Tăng, bảo tượng trạng nghiêm, cổ đeo tràng hạt, thân mặc áo cà sa, một tay cầm thiền trượng, một tay cầm bình bát, phần trán của Thánh Tăng cao rộng, khuôn mặt ôn hoà, phật quang chiếu rọi vô cùng lấp lánh.
Cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong!
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn ra tu vi của vị Thánh Tăng này, cũng nhìn ra vị Thánh Tăng này không phải có tu vi ở cảnh giới Hoàng thông thường mà là bậc thông thiên, trong cơ thể có pháp lực mạnh mẽ dồi dào như biển cả.
Nhìn rồi Diệp Thành bất giác xoa cằm.
Không biết vì sao sau khi nhìn thấy vị Phật này trong đầu hắn bất giác hiện lên hai khuôn mặt, đó là Long Nhất và Long Nhị, đều là hoà thượng nhưng sao khoảng cách lại cách xa nhau đến vậy.
Vị Hoà Thượng bước đến nhìn Diệp Thành, nở nụ cười ôn hoà, bước chân chậm rãi, dưới chân còn có phật quang phô đạo.
Diệp Thành mỉm cười hành lễ nhưng ánh mắt lại dừng lại ở bình bát trong tay vị Thánh Tăng này, nói chính xác hơn thì đó chính là một chữ Vạn được khắc trên bình bát.
Hỗn độn thiên tự!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhấc chân đi theo vị Thánh Tăng này, đôi mắt chăm chú nhìn bình bát trong tay ông ta.
Lúc này, vị Thánh Tăng bước đi chậm rãi, Diệp Thành cũng không vội vàng, cả hai từ từ di chuyển trong tinh không.
Không biết mất bao lâu mới thấy vị Thánh Tăng này dừng chân, từ từ quay người mỉm cười ôn hoà nhìn Diệp Thành: “Vị thí chủ này, vì sao lại đi theo bần tăng?”
“Cũng không có gì cả”, Diệp Thành ho hắng, hắn chỉ vào bình bát: “Cái bát này của người rất hay, người có thể bán cho ta không?”
Hoà Thượng mỉm cười: “Đây là pháp khí của nhà phật, bần tăng không thể bán được”.
“Đừng mà, giá cả có thể thương lượng”.
“Không thể bán được”, Hoà Thượng lắc đầu mỉm cười.
“Vậy thánh tăng có thể cho ta nhìn xem được không?”, Diệp Thành chớp mắt.
“Đương nhiên có thể”, Hoà Thượng mỉm cười hiền từ sau đó đưa bình bát cho Diệp Thành.
“Thứ đồ hay ho quá”, Diệp Thành nhận lấy, hắn lật qua lật lại xem, bình bát chính là một món thánh binh bất phàm, bên trên còn khắc chữ Vạn choán mắt, phật quang chiếu rọi.
“Lão nạp Pháp Hải thấy thí chủ có duyên với nhà phật, xin hỏi thí chủ có muốn vào cửa phật không?”, vị Hoà Thượng lên tiếng, mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Ta không thích cạo trọc đầu”, Diệp Thành vừa nhìn bình bát vừa đáp lại tuỳ hứng.
“Thí chủ có thể để tóc tu hành”, Pháp Hải mỉm cười, nói.
“Nghe nói phật môn không cho phép thành thân”.
“Trong bốn điều ‘không’ của nhà phật thì đương nhiên không được thành thân”.
“Không được thành thân thì ta không làm được”, Diệp Thành nói rồi không quên hà hơi vào bình bát sau đó dùng vạt áo lau lau, không biết vì sao mà cứ sờ vào bình bát này thì hắn lại không muốn quay về nữa.
“Lão nạp đã làm phiền thí chủ rồi”, Pháp Hải hành lễ theo kiểu nhà phật với Diệp Thành.
“Không sao, không sao”, Diệp Thành cười xởi lởi, cứ thế hắn đem bình bát kia nhét vào túi áo.
“Thánh tăng phổ độ chúng sinh có lẽ rất bận, ta không làm phiền nữa”, Diệp Thành cũng hành lễ theo kiểu nhà phật sau đó quay người bước đi, hắn càng lúc càng tăng tốc, cuối cùng thì bỏ chạy biến mất tăm mất tích và cầm theo bình bát của Pháp Hải.
Phía sau, Pháp Hải mỉm cười không đuổi theo, ông ta quay người đi về một hướng khác, phật quang chiếu rọi khắp tinh không.
Phía này, Diệp Thành bay suốt cả chặng đường, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cho tới khi cách đó chừng tám nghìn dặm hắn mới dừng chân, thấy Pháp Hải không đuổi theo thì mới lôi bình bát ra.
Không tồi, không tồi!
Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa hả hơi vào bình bát, sau đó không quên dùng vạt áo lau đi, đây chính là thánh binh, vả lại còn lạc ấn độn giáp thiên tự, quả nhiên là bảo bối bất phàm.
Thế nhưng Diệp Thành đang nhìn thì thấy bình bát chợt rung lên, phía sau phật quang chiếu rọi choán mắt.
Tiếp đó, bình bát vẫn còn trong tay Diệp Thành thoát khỏi bàn tay hắn, “roẹt” một tiếng nó đã bay đi.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành không nói lời nào, hắn lập tức đuổi theo, bảo bối đoạt về tay rồi còn có thể để cho nó chạy mất sao?
Có điều hắn đã đánh giá thấp bình bát này, nó giống như nhận được lời triệu gọi với sức mạnh mạnh mẽ nào đó, thân như phật quang, tốc độ nhanh vô cùng, cho dù Diệp Thành sử dụng thúc địa thành thốn thì cũng bị bỏ xa.
Ta không tin!
Khí huyết Diệp Thành sục sôi, hắn tăng nhanh tốc độ, hắn cũng đoán được là Pháp Hải triệu gọi bình bát, chẳng trách mà ông ta không sợ Diệp Thành lấy đi bình bát của mình.
Một bên đuổi một bên bỏ chạy hoá thành hai quỹ đạo tuyệt đẹp trong tinh không.
Cả chặng đường đuổi theo nghìn dặm, Diệp Thành không những không kịp đuổi theo mà càng lúc càng bị bỏ lại phía sau.
Phía trước, bình bát giống như kinh hồng xuất hiện bay vào một cổ tinh.
Diệp Thành đến ngay sau đó, cũng bay vào cổ tinh, đuổi tới bên dưới một linh sơn sau đó dừng chân.
Kim Sơn Tự!
Diệp Thành liếc nhìn tấm bia đá dưới chân núi rồi bất giác ngẩng đầu lên, trên linh sơn có một ngôi miếu phật trang nghiêm như bảo tướng lão tăng được phật quang chiếu rọi.
Choang! Choang! Choang!
Khi Diệp Thành nhìn nơi này thì trên núi còn vang lên tiếng chuông ngân dài giống như âm thanh của nhà phật, mang theo thiện ý vô thượng, phổ độ chúng sinh.
Diệp Thành xoa cằm, hắn nghĩ rằng Pháp Hải ở đây và cũng cho rằng bình bát kia đã về tay ông ấy.
Đi cướp?
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn sải bước đi nhưng lại thu chân về, đi cướp món đồ trong tay hoà thượng, nghĩ cảnh tượng đó thôi cũng thấy kì dị rồi, một hành động mặt dày như vậy rất dễ gặp phải lôi chớp đánh đến chết.
Vả lại bên trong Kim Sơn Tự còn có rất nhiều khí tức, thánh tăng mạnh đương nhiên không thiếu, đụng vào bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
“Khốn khiếp”, Diệp Thành gãi đầu, nếu biết trước đại thần thông mà Pháp Hải triệu gọi bình bát về, có lẽ hắn đã cất chữ Vạn kia đi rồi.
“Thả ta ra, ta muốn gặp nương tử”, khi Diệp Thành đang gãi đầu thì phía trước sơn môn có âm thanh hỗn loạn vang lên.
“Hứa Tiên, người và yêu xưa nay không chung đường, đừng đeo bám nhau nữa”, trên Linh Sơn vang lên giọng nói với thiền ý vô thượng khiến Diệp Thành phải dỏng tai lên nghe vì giọng nói đó chính là của Pháp Hải, vả lại từ lời nói của ông ta, hắn có thể nghe ra nguyên do vì sao người thư sinh này lại làm ầm mọi chuyện lên.
“Đúng là chia lìa đôi lứa”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn không còn muốn nghĩ tới chuyện bình bát nữa, hắn lặng lẽ quay người.
Ừm?
Vừa đi được hai bước Diệp Thành đã cau mày, hắn chăm chú nhìn người thư sinh tên Hứa Tiên kia: “Người chuyển kiếp?”