Diệp Thành vô cùng mừng rỡ, trước đó hắn chỉ mải nghĩ chuyện bình bát mà hoa mắt, không ngờ lại nhìn ra được Hứa Tiên là người chuyển kiếp.
Lúc này lại nhìn sang Hứa Tiên, hắn không cần dùng đến thuật tính toán, chỉ cần nhìn là nhận ra ai chuyển kiếp, đây chẳng phải là quốc sư Lý Tiêu ở cổ quốc Thiên Hương nơi thế giới người phàm sao? Người này từng truyền tin cho hắn.
Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn bước tới trước mặt Hứa Tiên.
Hứa Tiên vẫn đang gào thét và liên tục bị đẩy quay lại, mặt mày nhoà nước mắt.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức giơ tay, hắn muốn tế ra bí thuật thay Lý Tiêu mở ra kí ức kiếp trước.
Thế nhưng cuối cùng thì hắn vẫn dừng lại, nơi này là Kim Sơn Tự, bên trong còn có Pháp Hải thâm sâu khó dò, hắn không muốn vì mở ra kí ức cho Lý Tiêu mà gây ra thêm nhiều rắc rối.
Đi theo ta!
Diệp Thành kéo Hứa Tiên biến mất khỏi nơi này.
Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân ở một ngọn núi rồi thả Lý Tiêu chuyển kiếp ra.
Ngươi là tiên nhân?
Lý Tiêu chuyển kiếp có khả năng đoán định cũng không tồi, hắn thẫn thờ nhìn Diệp Thành.
Thế nhưng Diệp Thành lại không nói gì, hắn xoa cằm nhìn Lý Tiêu từ đầu tới chân, vẻ mặt có phần dị thường, nếu tính thời gian thì rõ ràng Lý Tiêu hơn một trăm tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ.
Không lâu sau đó, Diệp Thành liền tìm thấy manh mối, hắn tìm được một luồng nguyên khí bên trong cơ thể của Lý Tiêu, vả lại còn là nguyên khí của yêu, cũng chính bởi luồng nguyên khí đó nên mới kéo dài sinh mệnh cho Lý Tiêu, làm chậm quá trình lão hoá của hắn.
Nhìn sang Lý Tiêu, thấy Diệp Thành nhìn mình chằm chằm không nói gì, hắn liền quay người định quay lại Kim Sơn Tự.
Đi đâu?
Diệp Thành lôi Lý Tiêu lại, sau đó gảy một tia thần quang vào thần hải của Lý Tiêu.
Tiếp đó, Lý Tiêu run người.
Hự!
Cơn đau đớn đột nhiên ập đến khiến Lý Tiêu ôm đầu, hắn lảo đảo tại chỗ, đau đớn rít lên, đôi mắt mơ hồ, vẻ mặt đờ đẫn, hắn không thể phân biệt được đâu là hiện thực đâu là hư ảo.
Sau một khắc, Lý Tiêu mới dừng gào thét, hắn nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.
Tiền bối…!
Lý Tiêu run rẩy, đôi dòng lệ nóng hổi tuôn rơi, kí ức kiếp trước quay lại khiến hắn kích động không nói thành lời.
Diệp Thành mỉm cười, nụ cười thê lương.
Thánh Chủ!
Lý Tiêu vội tiến lên một bước, hắn ôm chầm lấy Diệp Thành, cả trăm năm trôi qua rồi, hắn không ngờ còn có thể gặp lại Diệp Thành, mọi thứ giống như một giấc mơ khiến người ta chưa kịp thích ứng.
Không biết từ bao giờ Lý Tiêu mới buông tay nghẹn ngào.
Diệp Thành ngồi xuống lấy vò rượu ra đưa cho Lý Tiêu.
Lý Tiêu nhận lấy uống một hơi, cả hai người ngồi trên tảng đá uống rượu thật đã nói chuyện năm xưa, nhớ người năm xưa, nói không hết bao thăng trầm của thời gian.
Cho tới khi màn đêm buông xuống cả hai người mới chìm vào im lặng, nhìn vào bầu tinh không vô tận.
Nhìn mãi nhìn mãi, Lý Tiêu bất giác nhìn về phía Kim Sơn Tự, ánh mắt dừng ở một bảo tháp, hắn không chỉ là Lý Tiêu, hắn còn là Hứa Tiên, kiếp trước mang biết bao kí ức, kiếp này lại không thiếu chuyện xảy ra.
“Nói ta nghe có chuyện gì?”, Diệp Thành nhìn về phía Kim Sơn Tự.
“Bọn họ bắt nương tử của ta rồi nhốt cô ấy trong Lôi phong Tháp”, Lý Tiêu nói với giọng khản đặc, nước mắt tuôn rơi.
“Cô ấy là xà yêu phải không?”, Diệp Thành lên tiếng.
“Cô ấy tên là Bạch Tố Tố, là một con xà yêu tu hành nghìn năm”, Lý Tiêu không vì chuyện Diệp Thành biết nương tử của mình là xà yêu mà tỏ ra kinh ngạc, hắn lặng lẽ đau đi nước mắt, “cô ấy là một con yêu lương thiện, giống như nữ bồ tát nhưng lại vì là yêu nên bị Pháp Hải nhốt trong Lôi Phong Tháp”.
“Thánh Chủ, người dẫn đường chỉ lối cho ta tu tiên lần nữa được không?, Lý Tiêu gạt đi nước mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt đầy hy vọng.
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu.
“Đánh bại Pháp Hải, cứu nương tử của ta”.
“Ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, ngươi không đuổi kịp đâu”, Diệp Thành mỉm cười, “đến cả nương tử của ngươi tu đạo nghìn năm còn bị trấn áp, huống hồ là ngươi”.
“Một trăm năm không được thì ba trăm năm, ba trăm năm không được thì năm trăm năm, năm trăm năm không được thì một nghìn năm”, Lý Tiêu nắm chặt tay, trong dòng nước mắt còn loé lên ánh sáng mà trước nay chưa từng có, “năm tháng trôi đi, đạo tâm vững chắc thì sẽ có một ngày ta đánh bại được ông ta”.
“Ngươi đợi được những nương tử của người chưa chắc đã đợi được”, Diệp Thành lấy lại vò rượu chậm rãi đứng lên, “ở đây đợi ta”.
Nói rồi Diệp Thành bước vào hư thiên cứ thế di chuyển về phía Kim Sơn Tự.
Giữa bầu tinh không, bầu trời sao như những hạt cát bụi.
Kim Sơn Tự về đêm phật quang vạn đạo, sáng chói vô cùng, phổ chiếu khắp thế gian, phổ độ chúng sinh.
Diệp Thành đến rồi, hắn đứng ngoài Kim Sơn Tự nhìn một thiền phòng trong tự viện như thể trông thấy Pháp Hải đang khoanh chân gõ mõ dù cách cả lớp mây mù che khuất, hắn mỉm cười, nói: “Thánh tăng, ta muốn thương lượng một chuyện”.
“Thí chủ đêm khuya tới đây là vì việc gì?”
“Nghe nói Thánh Tăng đang nhốt một con xà yêu”.
“Đúng vậy”, Pháp Hải nói giọng điềm tĩnh, “cô ta và người phàm yêu nhau, vi phạm thiên đạo thường luân”.
“Nhưng ta nghe nói cô ta là một con yêu lương thiện”, Diệp Thành mỉm cười nói, “huống hồ hai người tâm đầu ý hợp, Thánh Tăng làm vậy có khác nào chia rẽ tình duyên đôi lứa, như vậy cũng là phạm phải thiền chỉ của phật môn”.
“Yêu là yêu, người và yêu không chung đường”.
“Nói thực thì khi gặp Thánh Tăng ở tinh không ta còn tưởng ông là vị đắc đạo cao tăng nhưng hiện giờ nghe ông nói những lời này thì ta đã đánh giá ông cao rồi”, Diệp Thành lãnh đạm, “vạn vận có tình, thì người sao không thể, yêu thì đã sao? Thiền của nhà phật chính là diệt đi cái tình của thế gian sao? Thiện của nhà phật chính là chê trách căm ghét tình yêu của thế gian sao?”
“Người và yêu yêu nhau vốn dĩ đã sai, ta theo phật pháp phổ độ chúng sinh”.
“Phổ độ chúng sinh”, Diệp Thành bật cười, “ta muốn hỏi ông, thế nào là chúng sinh?”
“Có người linh thì ắt có chúng sinh”.
“Thế nào là phổ độ?”
“Thi triển phật phát giúp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”.
“Hay cho câu thi triển phật pháp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”, Diệp Thành vặn cổ, “yêu cũng là linh, cô ta cũng là chúng sinh, phật pháp của ông giúp cô ta thoát khỏi bể khổ bao giờ chưa? Phổ độ mà ông nói chính là chia rẽ vô tình sao? Đây chính là từ bi của nhà phật sao? Pháp Hải, ông căn bản không biết thế nào là tình, cũng căn bản không biết thế nào lài yêu, phật vô tình thì ông có tư cách gì mà phổ độ chúng sinh?”
“Phật từ bi nhốt cô ta chính là giúp cô ta, đợi tới khi cô ta thành tâm quy y theo phật thì chính là thoát khỏi bể khổ”.
“Từ bi?”, Diệp Thành bật cười, hắn lập tức vung tay túm một tiểu tăng đang toạ thiền trong tự viện, một tay bóp cổ tiểu tăng đó rồi nhìn Pháp Hải cười, nói: “Tự phế tu vi trước mặt ta thì ta thả hắn đi”.
“Sát niệm quá lớn khó thành chính quả”.
“Sao? Không muốn dùng tu vi để đổi lấy mạng của tiểu tăng này à? Pháp Hải, lòng từ bi của ông đâu?”
“Thí chủ, bỏ gươm đao xuống thì sẽ thành phật”, trong lời nói của Pháp Hải còn mang theo phật âm vô thượng vang vọng khắp thiên địa.
Vị cao tăng canh giữ bên dưới Kim Sơn Tự nạt lên, người nào người nấy phật quang chiếu rọi chặn đường Diệp Thành.
“Thật nực cười”, trong điệu cười của Diệp Thành còn mang rõ vẻ châm biếm, “thế gian thống khổ mà các vị còn không đi cứu thương sinh, lại ở đây canh một con yêu lương thiện, lòng từ bi của các vị chính là cậu chuyện nực cười”.
“Thí chủ, đừng coi thường phật vô thượng”.
“Phật của các vị có tác dụng gì”?, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng tung ra một chưởng.