Diệp Thành gạt bay chư tăng, đẩy Lôi Phong Tháp cứu Bạch Tố Tố bên trong ra ngoài.
Đạo hữu, huynh…!
Bạch Tố Tố thẫn thờ nhìn Diệp Thành và không hiểu vì sao một tu sĩ cảnh giới Thiên lại cứu cô ta ra khỏi Kim Sơn Tự.
Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích, một tay kéo Bạch Tố Tố, một tay cầm bá long đao bay ra khỏi núi.
Thí chủ, bể khổ vô tận, quay đầu là bờ!
Phía trước, chư phật của Kim Sơn Tự ngăn cản, người nào người nấy mặc áo cà sa, cổ đeo tràng hạt, trong tay tay mỗi người cầm một cây thiền trượng rất có phong thái tu phật, từng người phật quang chiếu rọi giống như những vì sao lấp lánh.
Mẹ kiếp, cái gì mà quay đầu là bờ!
Diệp Thành dứt khoát bay lên trời vung bá long đao khiến từng toán tăng lữ ngã khỏi hư thiên.
Phật hải vô lượng!
Các vị thiền sư thở dài quét ra từng mảng phật quang, ngưng tụ thành biển phật quang cuộn trào về phía Diệp Thành.
Chư Thiên Vạn Vực, thái hư quy nhất!
Diệp Thành vung bá long đao, hắn thi triển bí thuật vô thượng, một đao trảm về phía biển phật kia.
Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là phật hải vô cùng mạnh mẽ, bên trong còn có một luồng sức mạnh thần bí.
Niệm lực!
Diệp Thành nhanh chóng nhìn ra manh mối, phật được thế nhân cung phụng, mang theo niệm lực tín ngưỡng, đây là luồng sức mạnh vô hình nhưng lại vô cùng bá đạo, người tín ngưỡng càng nhiều thì niệm lực càng lớn.
Mở cho ta!
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn lại lần nữa tiến lên phía trước, đao này dung hợp với sức mạnh luân hồi cứ thế trảm vào biển phật.
Haiz!
Pháp Hải thở dài bước từ trên trời xuống, tế ra bình bát, bên trong còn có niệm lực tín ngưỡng sục sôi, phật quang chiếu rọi tứ phương, lặng lẽ hoá thành sức mạnh vu linh dồ dào.
Ngoại đạo pháp tướng, mở!
Diệp Thành nhẩm niệm mở ra dị tượng hỗn độn thế giới ngăn niệm lực mạnh mẽ kia.
Pháp Hải thấy vậy thì chắp hai tay vào nhau.
A, mi, ni, ba, da,…!
Miệng Pháp Hải đọc phật kinh cổ xưa, chư vị tăng lữ rợp trời cũng vậy, xung quanh còn có phật văn bao quanh, giọng nói của bọn họ như tiếng chuông vang dội mang theo thiền ý của phật, ngân nga kéo dài.
Đại nhật như lai tịnh thế chú!
Diệp Thành nheo mắt, hắn biết phía Pháp Hải đang sử dụng bí thuật gì, đó không phải là tịnh thế chú hoàn chỉnh, bên trong đó còn thiếu sót.
Hự!
Như thể không chịu nổi phật âm mạnh mẽ đó, Bạch Tố Tố bên cạnh Diệp Thành tỏ ra đau đớn, lập tức hiện nguyên hình, đến cả tiểu Ưng trên vai Diệp Thành cũng kêu lên đau khổ.
Thấy vậy, Diệp Thành phất tay cho hai người vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Pháp Hải và chư tăng của Kim Sơn Tự hợp lực thi triển đại nhật như lai tịnh thế chú, uy lực quá mạnh, cho dù là hắn cũng cảm thấy áp lực bội phần, cũng may đế giác và đan tổ long hồn bảo vệ chân thân nguyên thần của hắn, nếu không thì hắn cũng đã bị thương rồi.
Thí chủ, tỉnh ngộ đi!
Pháp Hải phất tay về phía Diệp Thành tạo ra một thủ ấn màu vàng kim, giữa lòng bàn tay còn khắc chữ Vạn.
Người nên tỉnh là ông!
Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nghịch thiên lên trời, một đao trảm ra bát bộ thiên long, lật tay tung thêm một chưởng là cửu cung thiên ấn.
Phật ấn của Pháp Hải bị đánh tan, chư tăng rợp trời chịu ảnh hưởng, từng toán người ngã xuống.
Vù!
Hư thiên rung lên, bình bát trong lòng bàn tay Pháp Hải bay ra, thánh khí nhà phật uy lực vô song trấn áp khiến thánh thể của Diệp Thành nứt toạc.
Đỉnh thiên lập địa!
Diệp Thành hắng giọng tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, nó biến to như ngọn núi, thân đỉnh mộc mạc tự nhiên, bên trên có các độn giáp thiên tự bao quanh, có thiên âm đại đạo vang vọng chặn lại thánh khí bình bát kia.
Đến!
Bạch Tố Tố nhìn Tiểu Ưng, trong đôi mắt còn thể hiện thần sắc không tự nhiên như nhìn ra được huyết mạch của Tiểu Ưng, cả hai không phải là loài người, đều là một loại yêu, vả lại còn là thiên yêu.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Bên ngoài, tiếng nổ ầm vang vang vọng khắp thiên địa, rất nhiều tự viện của Kim Sơn Tự sụp đổ, khung cảnh đại chiến vô cùng hoành tráng.
Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên người phàm trên cổ tinh này đều đã bị đánh thức, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Kim Sơn Tự, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng đều quỳ phục xuống đất hi vọng trời cao bảo vệ.