Trên đài đấu đan, lư luyện đan của Nhạc Sơn đang rung lên, thần quang toả ra tứ phía, dị tượng thấp thoáng như ẩn như hiện.
Nhạc Sơn không hổ là đại đệ tử dưới trướng Khô Nhạc, thuật luyện đan của ông ta cao hơn Nhạc Chân và Nhạc Tấn một bậc, sự thật đúng là như vậy, đấu đan ba với ba, hiển nhiên ông ta sẽ là người đầu tiên xuất đan.
Ù!
Sau tiếng rung, trong lư luyện đan của Nhạc Sơn có một đạo đan hồng phóng thẳng lên bầu trời, dị tượng lộng lẫy đan xen.
Không ngờ lại là Hạo Diểu Đan sáu vân!
Bên dưới vang lên tiếng cảm thán, dường như biết cấp bậc của đan dược này, nó được coi là đan dược cấp cao trong dòng đan sáu vân.
Giữa những tiếng cảm thán, Nhạc Sơn cho viên Hạo Diểu Đan vào tay áo, sau đó cười khẩy liếc nhìn luyện đan sư của Đan Phủ.
Luyện đan sư của Đan Phủ nhíu mày, mặc dù họ cũng là luyện đan sư cấp sáu, nhưng vẫn có khoảng cách với Nhạc Sơn, trình độ luyện đan của Nhạc Sơn đã gần đạt đến cấp bảy rồi, không phải người mà họ có thể so sánh.
Xuất đan!
Không lâu sau Nhạc Hải cũng xuất đan, cũng là linh đan sáu vân, cấp bậc cũng không quá thấp.
Giống như Nhạc Sơn, trong mắt ông ta cũng là vẻ mỉa mai, ánh mắt loé lên tia lạnh lùng mang theo sự dữ tợn.
Xuất đan!
Trong số ba luyện đan sư của Đan Phủ, thanh niên áo tím đã xuất đan, đan hồng màu tím bay lên trời khiến Nhạc Sơn và Nhạc Hải đều nhíu mày, dường như đã nhìn ra cấp bậc của linh đan sáu vân này.
Huyền Dương Đan?
Bên dưới lại có tiếng hô ngỡ ngàng, vì cấp bậc đan dược mà người thanh niên áo tím luyện chế ra không hề kém cạnh với Nhạc Hải.
Xuất đan!
Trong âm thanh kinh ngạc, luyện đan sư của Đan Phủ có người xuất đan, đan hồng rực rỡ chói mắt.
Xuất đan! Xuất đan!
Hai tiếng hô không theo thứ tự cụ thể vang lên, Nhạc Tông và luyện đan sư thứ ba của Đan Phủ cùng xuất đan, đan hồng phóng thẳng lên trời, dị tượng đan xen phản chiếu trên hư thiên rực rỡ sắc màu.
Đều là đan sáu vân!
Những người có mặt đều kinh ngạc nhìn đài đấu đan, nét mặt của họ cũng thay đổi.
Sao có thể như vậy!
Sắc mặt Khô Nhạc cũng thay đổi.
Mấy trận đấu đan trước đó, ông ta là luyện đan sư cấp bảy đều nhìn thấy rõ ràng, luyện đan sư của Đan Phủ luyện đan rất điêu luyện, khống chế lửa rất tốt, vượt ngoài dự đoán của ông ta, lại thêm thú hoả, địa hoả tiến cấp thành chân hoả, luyện đan sư cấp thấp tiến lên cấp cao, mọi thứ đều quỷ dị khiến người ta sững sờ.
Điều khiến Khô Nhạc ngạc nhiên nhất không phải những điều này, mà là trong thời gian ngắn như vậy Đan Phủ có thể bồi dưỡng nhóm luyện đan sư cấp thấp đến mức có thể so sánh với đệ tử dưới trướng ông ta, đây là thủ đoạn thế nào chứ?
Đột nhiên Khô Nhạc cảm nhận được mối đe doạ cực lớn, thực lực của Đan Phủ đã vượt qua Linh Đan Các.
Linh Đan Sơn vô cùng náo nhiệt không biết đến một lúc nào đó bỗng chìm vào im lặng.
Ánh mắt mọi người đều sáng lên ánh sáng sâu xa, thực lực và thủ đoạn của Đan Phủ thực sự gây chấn động, chọn bừa cũng toàn là luyện đan sư cấp sáu, thực lực tổng thể này đã vượt qua Linh Đan Các!
“Hai vị có muốn tiếp tục đấu không?”, bầu không khí im lặng của hiện trường bị câu nói của Nhược Thiên Chu Tước phá vỡ.
“Đấu đan thì không cần đâu, chúng ta ăn cơm trước đã…”
“Đấu”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một chữ của Khô Nhạc cắt ngang, ông ta đã bước lên đài đấu đan.
Thấy vậy, mọi người đều ngồi thẳng dậy, luyện đan sư cấp bảy duy nhất ở U Đô đã đích thân lên đài rồi!
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, phủ chủ Đan Phủ vô cùng bí ẩn, có thể đào tạo ra nhiều luyện đan sư cấp sáu trong vòng chưa đầy một tháng, thuật luyện đan của hắn chắc chắn phải đạt đến đỉnh cao, hắn đấu với Khô Nhạc mới là đấu đan thật sự, đó mới là trận đấu đỉnh cao chân chính.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Ta nghĩ chúng ta nên ăn cơm trước đi đã”.
“Nếu ngươi nhận thua thì cả Đan Phủ đều sẽ thành nô tài và nô tỳ”, Khô Nhạc nhàn nhạt nói, khoé miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, ông ta cần đánh bại Diệp Thành dưới sự chú ý của tất cả mọi người để củng cố địa vị của mình.
“Được, đấu xong rồi ăn”, Diệp Thành vươn vai duỗi eo rồi bước lên đài đấu đan.
“Lão phu sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục”, giọng nói của Khô Nhạc huyền ảo, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
“Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành cười nhạt, trở tay lấy lư luyện đan ra, tiếp theo là tiên hoả màu vàng.
“Chân hoả màu vàng kim”, tiên hoả của Diệp Thành vừa xuất hiện, phía dưới lập tức bùng nổ, tiếng hô kinh ngạc như sóng thuỷ triều dồn dập.
“Chân hoả màu vàng kim, hắn là Diệp Thành?”, có người nói ra thân phận của hắn.
“Bị một Chuẩn Thánh đuổi giết mà hắn vẫn còn sống?”
“Nghịch thiên quá!”, mọi người đều bị sốc, họ không ngờ rằng Diệp Thành vẫn còn sống, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng phủ chủ bí ẩn của Đan Phủ lại là Diệp Thành, tin tức này quá bất ngờ khiến họ không có sự chuẩn bị.
“Hắn đã lừa tất cả chúng ta”, trong mắt tám vị hoàng tử và đám Nhạc Sơn đều loé lên tia lạnh lẽo.
“Được, được lắm”, giữa những tiếng hô ngỡ ngàng, Khô Nhạc mỉm cười, trong mắt hiện lên thần mang rực lửa, Diệp Thành còn sống, còn là phủ chủ của Đan Phủ, tuy ông ta rất sốc nhưng cũng cực kỳ kích động, vì ông ta đã có cơ hội cướp chân hoả của Diệp Thành, cũng có cơ hội chiếm đoạt huyết mạch của hắn.
“Có thể bắt đầu được chưa?”, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Thành cởi bỏ áo choàng đen, lộ ra khuôn mặt.
“Diệp Thành, chúng ta thêm chút vật thưởng được không?”, Khô Nhạc hứng thú nhìn Diệp Thành.
“Ồ?”, Diệp Thành cười tinh quái.
“Nếu ta thắng thì ngươi phải dâng chân hoả và huyết mạch của mình cho ta”, Khô Nhạc nói, trong mắt còn loé lên tia sáng tham lam không hề che giấu, so với những thứ khác, huyết mạch Thánh thể và chân hoả mới là bảo vật vô giá.
“Nếu ông thua thì sao?”, lần này đổi lại là Diệp Thành hứng thú nhìn Khô Nhạc.
“Nếu ta thua thì Linh Đan Các sẽ là của ngươi”.
“Khô Nhạc, ông suy tính hay thật đấy”, Diệp Thành chế nhạo: “Ta thua thì mất mạng, ông thua thì chỉ mất Linh Đan Các, cá cược kiểu này không công bằng”.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”, Khô Nhạc cười u ám.
“Linh Đan Các và mạng của ông”.
“Được”.
“Shh!”, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
“Diệp Thành điên rồi phải không? Khô Nhạc là luyện đan sư cấp bảy đấy”.
“Còn cược mạng nữa, hai kẻ điên này”.
“Trận chiến này dù ai thắng ai thua thì đều có người phải chết”.
“Sự tồn tại của ngươi là món quà lớn nhất ngày hôm nay”, giữa những âm thanh kinh ngạc, Khô Nhạc nở nụ cười u ám với Diệp Thành, sau đó đột nhiên vung tay lấy lư luyện đan bằng đồng màu vàng kim ra, kèm với đó còn có gần hai nghìn loại nguyên liệu luyện đan, vừa nhìn là biết ông ta định luyện chế linh đan bảy vân.
“Chưa biết chừng lại là lễ tang của ông”, Diệp Thành cười khẩy một tiếng rồi cũng lấy rất nhiều loại nguyên liệu ra, mỗi loại đều cực kỳ quý hiếm.
“Chu Tước, bà nghĩ ai sẽ thắng?”, nhìn Diệp Thành và Khô Nhạc trên đài, Mục Huyền Công vuốt râu trầm ngâm.
“Đều là luyện đan sư cấp bảy, không biết được thắng thua thế nào”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhẹ: “Nhưng lão thân thấy Diệp Thành vẫn hơn”.