Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rọi khắp mặt đất, phủ lên Chu Tước Tinh rộng lớn một lớp tiên y thánh khiết.
Trời vừa sáng, ngoài sơn môn của Đan Phủ đã có rất nhiều người tụ tập, hầu hết đều là những người có máu mặt của các thế gia lớn, tất cả đều tới bái kiến Diệp Thành, đã là bái kiến thì đương nhiên không thể tới tay không.
“Phủ chủ đang luyện đan, mời các vị về cho!”
Rất nhiều người đến nhưng đều bị chặn lại ngoài sơn môn, lời này không phải nói dối, đúng là Diệp Thành đang luyện đan.
Tuy trong lòng tiếc nuối nhưng không ai dám quá lỗ mãng, lần lượt ra về.
Không lâu sau, trên đỉnh núi có đan hồng phóng lên trời, dị tượng của đan cực kỳ lộng lẫy.
Đan bảy vân!
Luyện đan sư của Đan Phủ đồng loạt nhìn lên đỉnh núi, cực kỳ kinh ngạc, đã có người tinh mắt nhận ra đan dược mà Diệp Thành luyện chế, không ngờ còn là loại đan với cấp bậc cao hơn Tiên Vũ Đan hôm qua một bậc.
Diệp Thành chưa đi xuống ngay mà khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.
Hắn ngồi liền ba ngày như thế.
Trong ba ngày này, những người tới bái kiến nối tiếp nhau không ngớt, nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Mãi đến ngày thứ tư, Diệp Thành mới đứng dậy.
Sơn môn Đan Phủ mở ra, đóng cửa ba ngày bây giờ Diệp Thành mới bước ra, hơn nữa còn dẫn luyện đan sư của Đan Phủ cùng ra, hơn mười nghìn người hừng hực khí thế đi thẳng lên tầng tám của U Đô.
Tầng tám U Đô có hàng nghìn toà linh sơn, toà nào cũng cheo leo dốc đứng.
Nhưng trong hàng nghìn toà linh sơn này có một toà hùng vĩ nhất, ánh sáng rực rỡ, tắm mình trong tiên quang.
Đó là linh sơn phủ đệ của Đan Phủ mới, là linh sơn mà nhà Chu Tước nỗ lực hết sức, mất ba ngày mới mở ra được, lớn hơn không chỉ mười lần so với Đan Phủ ở tầng thứ ba U Đô.
Woa!
Luyện đan sư của Đan Phủ ngẩng đầu, ai nấy đều như tên nhà quê, Đan Phủ này có lẽ là toà linh sơn lớn nhất U Đô.
Diệp Thành mỉm cười bước vào.
Sau khi vào sơn môn lại là một cảnh tượng khác, đình đài lầu các, cung điện động phủ, tất cả đều sáng lên tiên quang, trên núi trồng rất nhiều loại linh thảo quý hiếm, linh lực tinh khiết gấp mười lần Đan Phủ ở tầng ba.
Tốt lắm!
Diệp Thành cười nhạt, bước tới trước đại điện Đan Phủ.
Trước đại điện người đông như nêm, kín cả một phương, đếm kỹ thì thấy có tới ba mươi nghìn người, có của Đan Phủ, cũng có của Linh Đan Các trước kia, nhưng bây giờ đều thuộc Đan Phủ.
Diệp Thành đứng yên nhìn xuống dưới, không thấy nhóm Nhạc Sơn và Nhạc Hải đâu, không chỉ bọn chúng mà rất nhiều trưởng lão trước của Linh Đan Các cũng không có mặt, còn thiếu rất nhiều người.
“Tối qua đám Nhạc Sơn đã rời khỏi U Đô rồi!”
Bên cạnh Diệp Thành có một ông lão mặc áo đen truyền âm tới.
Diệp Thành không nói nhưng trong lòng hắn biết rõ, rời khỏi U Đô? Lời này người khác tin chứ hắn thì không.
Vua nào triều thần nấy.
Đã có vết xe đổ trước đó, là lão tổ của nhà Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước sao có thể giữ lại mầm hoạ? U Đô bây giờ cần cải tổ lại toàn bộ, điều khác là bà ấy thay hắn đóng vai người xấu này.
Đi đi!
Diệp Thành nhìn phía dưới lần cuối rồi nhẹ nhàng phất tay.
Luyện đan sư của Đan Phủ đồng loạt chắp tay rồi rời đi, tìm động phủ của mình dựa trên lệnh bài thân phận của mỗi người.
Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, lạc ấn thuật của Vạn Đan trong đại điện, còn không quên thêm vào ý cảnh luyện đan của đan sáu vân, đan bảy vân, đúng là không tiếc công sức đào tạo luyện đan sư cho U Đô.
Màn đêm buông xuống Diệp Thành mới ra khỏi đại điện, dựng một tấm bia đá trước cửa đại điện.
Trên tấm bia có khắc chữ, đó là luật mới của Đan Phủ, vẫn giống như trước đây, quy luật mới đương nhiên là nhắc luyện đan sư của Đan Phủ trả đan dược đúng hạn, để lúc chiến tranh cần dùng.
Về vấn đề này, luyện đan sư của Đan Phủ đương nhiên không phản đối.
So với Khô Nhạc năm xưa, Diệp Thành đã rất nhân đạo rồi, đối xử rộng rãi không có nghĩa là có thể cứ thế mà lấy đi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã lại có rất nhiều người tụ tập bên ngoài sơn môn Đan Phủ, vẫn là tới để bái kiến Diệp Thành, thế lực nào cũng có, còn có không ít tán tu cường đại, họ đến chỉ để kết bạn với Diệp Thành.
Lần này Diệp Thành không từ chối, có quà nhận quà, làm gì có lý lẽ từ chối người ta ngoài cửa chứ!
Đan Phủ tầng thứ tám trở thành linh sơn náo nhiệt nhất U Đô, còn náo nhiệt hơn cả phố lớn, người ra người vào không ngớt, đều là những người có máu mặt.
Không ai đến tay không, quà mang tới cũng đều quý hiếm vô cùng, chất lên thành núi, còn hơn cả ngày mừng thọ Khô Nhạc, không biết nếu Khô Nhạc còn sống liệu có tức nôn ra máu không.
Màn đêm lại buông xuống, trong đại điện đầy ắp những bảo bối chói lọi.
Tạ Vân, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đã tới, nhìn bảo bối khắp đại điện mà liên tục tặc lưỡi xuýt xoa, mọi người đều tu đạo mà khoảng cách giữa người với người sao lại lớn đến thế?!
Thích gì thì tự lấy đi!
Diệp Thành phất tay, cực kỳ hào phóng.
Không cần hắn nói đã có kẻ bắt tay vào chọn, xách một chiếc túi đựng đồ, chẳng quan tâm có ích hay không, nhìn thấy gì là lấy thứ đó.
Mẹ kiếp, ta thích ngươi lắm!
Diệp Thành liếc Tạ Vân rồi nhìn sang Niệm Vi với Mục Uyển Thanh: “Vừa hay hôm nay hai người đều ở đây, tặng cho hai người một món bảo vật đây”.
“Bảo vật?”, Tạ Vân đang nhặt bảo bối liếm môi, cười tươi chạy lại nhưng bị Diệp Thành kéo sang một bên.
“Bảo vật gì vậy?”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi mỉm cười.
“Đương nhiên là bảo bối rồi”, Diệp Thành phất tay, một ngọn lửa màu đỏ thẫm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Xích Luyện Huyết Viêm”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi đều ngẩn ra, dường như đã biết nó là loại chân hoả nào.
“Xích Luyện Huyết Viêm của Khô Nhạc, tặng cho hai người đó”, Diệp Thành biến chân hoả màu đỏ thành hai nửa, truyền vào trong cơ thể Mục Uyển Thanh và Niệm Vi, sau đó còn tách ra hai sợi tiên hoả cho nó dung hoà cùng.
“Sao lại tặng chân hoả cho chúng ta?”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi nhìn Diệp Thành với ánh mắt ngờ vực.
“Rất đơn giản, để hai người làm luyện đan sư”, Diệp Thành nhún vai: “Ta không muốn lại xuất hiện người như Khô Nhạc”.
“Không phải vẫn còn ngươi trấn áp đó ư? Hơn nữa những luyện đan sư kia đều được ngươi dẫn dắt, lẽ nào còn có thể phản bội ngươi?”
“Sớm muộn gì ta cũng phải đi”, Diệp Thành nở nụ cười: “Ta đi không biết khi nào mới trở lại, có lẽ là một thời gian rất dài. Sau khi ta đi ai có thể đảm bảo những luyện đan sư ta dẫn dắt sẽ không thay lòng, quyền lực tối cao quá hấp dẫn người khác, mọi khả năng đều có thể xảy ra, vì vậy đây chính là nguyên nhân ta muốn hai người trở thành luyện đan sư, có hai người trấn áp là ta yên tâm nhất rồi”.
Diệp Thành nói những lời này xong, trong đại điện chợt chìm vào im lặng.
Tạ Vân im lặng, trong lòng tràn đầy ấm áp, Diệp Thành sắp xếp những chuyện này đều là vì hắn ta.
Mục Uyển Thanh im lặng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thành lại suy nghĩ toàn diện đến thế.
Niệm Vi im lặng, khẽ cắn răng, vì Diệp Thành với Chu Tước Tinh mà nói chỉ là khách qua đường.
Khi ba người im lặng thì tiên quang nơi đầu mày của Diệp Thành đã toả ra tứ phía, hắn ngưng tụ ý nghĩa sâu sắc và sự lĩnh ngộ về luyện đan thành thần thức, truyền vào thần hải của Niệm Vi và Mục Uyển Thanh, trong đó còn có rất nhiều đan phương đan dược.
Hự!
Một lượng thần thức khổng lồ tràn vào đầu, sắc mặt Mục Uyển Thanh và Niệm Vi trở nên đau đớn, hai cô vội vàng khoanh chân ngồi xuống đất.
Cả hai đều chưa tiếp xúc với việc luyện đan bao giờ, nhưng đây không phải vấn đề, Diệp Thành có khả năng tạo ra thần, hắn có thể đào tạo ra biết bao luyện đan sư cấp sáu chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đương nhiên cũng có thể đưa hai người đến đỉnh cao của luyện đan trong một tháng.
Thần thức của Diệp Thành vẫn đang truyền vào, hơn nữa còn tự mang theo phong ấn, và sẽ được giải trừ khi khả năng luyện đan của Mục Uyển Thanh và Niệm Vi tăng lên.
Diệp Thành không để tâm, đi tới trước đống bảo bối chất thành núi, lựa tới lựa lui như đi chợ, hắn còn không quên lấy một thanh thần kiếm từ trong túi đựng đồ ra ném cho Tạ Vân.
Tạ Vân giơ tay nhận lấy, thần kiếm rung lên, trên thân kiếm khắc phù văn cổ, có khả năng trảm thiên diệt địa.
Kiếm Trạm Lô!
Tạ Vân nhẹ nhàng vuốt ve, nụ cười mang theo sự thăng trầm, đây là thần binh Trạm Lô mà hắn ta đã dùng khi xưa, cũng là món quà mà Diệp Thành tặng, bên trên còn nhuốm vài sợi máu, đó là máu của hắn ta kiếp trước.