Tiên Võ Đế Vương

Chương 1657: Đây là đâu? 



Đêm khuya, Tạ Vân ôm kiếm Trạm Lô rời đi, tìm một động phủ trong Đan Phủ rồi lại bế quan. 

 Mục Uyển Thanh và Niệm Vi vẫn đang ngồi xếp bằng trong đại điện, tĩnh tâm dung hoà thần thức Diệp Thành truyền cho. 

 Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, hắn chọn pháp khí trong đống bảo bối chất thành núi ra, để lại món có phẩm cấp không tồi, còn lại đều được Hỗn Độn Đỉnh hấp thu, trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng nó tiến cấp. 

 Làm xong mọi chuyện, Diệp Thành mới khoanh chân ngồi xuống, cho viên Nguyên Thần Đan vào miệng. 

 Nguyên Thần Đan vào cơ thể ngay lập tức hoà tan, tinh lực dồi dào hoà vào thần hải của hắn, nhấn chìm nguyên thần của hắn. 

 Đêm tối chìm vào tĩnh lặng. 

 Khi bình minh đến gần, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi mới dần tỉnh lại. 

 Lĩnh hội cả một đêm, hai người cũng coi như đã nhìn thấu một vài kỹ năng đơn giản trong việc luyện đan, điều tinh tuý thật sự vẫn cần phải nghiền ngẫm lâu dài. 

 Trước mặt hai người lơ lửng hai chiếc lư luyện đan phi phàm được Diệp Thành lựa chọn kỹ càng, chúng đã được tiên hoả và thiên lôi tẩy luyện, phẩm cấp không thấp, dùng để cho hai cô luyện đan. 

 Hai người lần lượt nhận lấy, nhìn thoáng qua Diệp Thành rồi hít sâu một hơi, lặng lẽ lui ra ngoài. 

 Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, như một vị tăng già ngồi thiền. 

 Ngày mới vẫn có rất nhiều người tới bái kiến nhưng đều bị thị vệ của Niệm Vi chặn lại bên ngoài sơn môn. 

 Các luyện đan sư trong Đan Phủ vẫn đang tận tâm luyện đan, đâu đâu cũng thấy luyện đan sư túm năm tụm ba, tụ tập thảo luận về ý cảnh luyện đan. 

 U Đô cũng rất bận rộn, Khô Nhạc thất thủ, nhà Chu Tước tiếp nhận sản nghiệp của ông ta một cách nhanh chóng, số lượng đông đảo, thế lực lớn mạnh, đến Nhược Thiên Chu Tước cũng phải giật mình. 

 Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự. 

 Lại là một đêm tĩnh lặng, Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại. 

 Một cơn gió nhẹ không hiểu lòng người thổi vào đại điện, khẽ mơn trớn sợi tóc đen của Diệp Thành khiến người hắn hơi run lên, ý thức đi theo một con đường lạ, không biết sẽ đi tới đâu. 

 Đây là đâu? 

 Trong sương mù, Diệp Thành mở mắt, mờ mịt nhìn thế giới mơ hồ xung quanh, mây mù mờ ảo che khuất tầm nhìn của hắn. 

 Trong tiếng thì thầm của hắn, thế giới mờ ảo trước mắt dần hiện rõ, sông dài núi lớn, bức màn bí ẩn được vén lên, vùng đất rộng lớn lộ rõ vẻ thăng trầm thời cổ, đó là một vùng sơn hà rộng lớn, mênh mông vô tận. 

 Đây là… Đại Sở! 

 Người Diệp Thành run lên, hắn nhanh chóng nhìn chung quanh. 

 Đại Sở! Đại Sở! 

 Diệp Thành hưng phấn kích động, cực kỳ chắc chắn đây là nơi nào, hai mắt hắn đã ngấn lệ. 

 Bất giác, hắn bước lên trời cao như tia thần mang, vượt qua núi non sông lớn, lướt khắp vùng đất rộng lớn mênh mông, nhìn hết Bắc Sở lại nhìn đến Nam Sở, mỗi một ngọn núi một dòng sông, một nhành hoa một ngọn cỏ, một gốc cây một thân gỗ đều như trong trí nhớ, cực kỳ thân thiết. 

 Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại dưới một toà linh sơn. 

 Linh sơn rộng lớn được mây mù bao quanh, dày đặc mà mờ ảo tựa như chốn trần gian tiên cảnh. 

 Hằng Nhạc! 

 Diệp Thành nghẹn ngào, chạy lên linh sơn. 

 Hằng Nhạc về đêm vốn nên yên tĩnh nhưng lúc này lại có rất nhiều người đang đứng trên đỉnh núi. 

 Diệp Thành nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên, nhìn thấy Từ Phúc, Bàng Đại Xuyên, Đạo Giới Chân Nhân, Chu Đại Phúc, Hoắc Đằng, Đông Nhạc, Tề Nguyệt… Từng khuôn mặt quen thuộc hoàn toàn trùng khớp với ký ức khắc sâu trong lòng hắn, dù đã trăm năm nhưng vẫn không thay đổi. 

 Một trăm năm rồi, Diệp Thành, ngươi đã tìm thấy họ chưa? 

 Khi người Diệp Thành đang run lên thì nghe thấy những tiếng thì thầm này, hắn muốn đưa tay ra chạm vào họ nhưng tất cả đều là hư ảo, mở miệng gọi nhưng không ai nghe thấy, như thể hắn không tồn tại trong thế giới này. 

 Mơ! 

 Diệp Thành nở nụ cười tang thương, không gọi nữa, cũng không cố gắng chạm vào họ nữa. 

 Hắn lên Ngọc Nữ Phong, dừng lại đó rất lâu, không hề di chuyển, dù là mơ nhưng lại rất chân thực. 

 Diệp… Diệp Thành? 

 Đang nhìn, Diệp Thành chợt nghe thấy phía sau có giọng nói kinh ngạc vang lên. 

 Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên quay người. 

 Trong làn mây mù mờ ảo, Diệp Thành nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mơ hồ, người ấy mặc áo trắng hơn cả tuyết, không nhiễm chút bụi trần, nhìn kỹ thì thấy không ngờ lại là Nhược Thiên Chu Tước. 

 Tiền bối…! 

 Diệp Thành sững sờ. 

 Nhược Thiên Chu Tước cũng ngẩn ra. 

 Hai người đứng đó thẳng tắp, một người như ngọn giáo, một người như trụ gỗ, vẻ mặt ai nấy đều ngỡ ngàng, kinh ngạc. 

 Đây… là mơ? 

 Hai người hỏi cùng một câu hỏi. 

 Ầm! 

 Ngay khi lời này vừa cất lên, thế giới biến thành những mảnh vụn, mọi thứ trước mắt đều tan biến trong mây mù. 

 A…! 

 Trong đại điện Đan Phủ, Diệp Thành đột nhiên mở mắt ra. 

 Ngây người chừng ba giây, Diệp Thành mới lật đật nhìn quanh, thấy đây là đại điện của Đan Phủ. 

 Tiểu hữu? 

 Khi Diệp Thành đang ngây người thì nghe thấy bên ngoài điện có người gọi mình, giọng nói già nua gấp gáp. 

 Diệp Thành lập tức đứng dậy, giải trừ phong ấn của đại điện thì thấy Mục Huyền Công đang đứng ở ngoài, hơn nữa vẻ mặt còn hơi lo lắng. 

 Đi theo ta! 

 Diệp Thành còn chưa kịp nói thì Mục Huyền Công đã đột nhiên bước tới, không nói lời nào đã kéo hắn đi. 

 Khi hai người xuất hiện lần nữa thì đã là trong rừng trúc tầng thứ chín nơi Nhược Thiên Chu Tước ở. 

 Tử khí nặng quá! 

 Còn chưa vào rừng trúc mà Diệp Thành đã cau mày, toàn bộ rừng trúc bị tử khí dày đặc bao trùm, trúc xanh cũng khô héo vì tử khí, cả rừng trúc không còn sự sống. 

 Diệp Thành không nói lời nào, nhanh chân cất bước đi vào. 

 Từ xa, hắn nhìn thấy một bà lão ngồi khoanh chân ở đó, mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, khuôn mặt già nua, quanh thân là tử khí bủa vây, đó chẳng phải Nhược Thiên Chu Tước sao? 

 Thấy vậy, Diệp Thành lại cau mày, mở Tiên Luân Nhãn nhìn chằm chằm Nhược Thiên Chu Tước, nguyên thần của bà ấy đang cạn kiệt. 

 “Bà ấy cần độ kiếp thiên nhân ngũ suy càng sớm càng tốt”, trong mắt Mục Huyền Công đầy vẻ lo lắng. 

 “Vãn bối đã nhìn ra được”, Diệp Thành cũng hít sâu một hơi. 

 “Tiểu hữu, chúng ta cần sư tôn ngươi giúp đỡ”, Mục Huyền Công nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng. 

 “Vãn bối có sư tôn, nhưng không phải Chuẩn Thánh”, Diệp Thành lắc đầu bất lực. 

 “Không… Không phải Chuẩn Thánh?” 


 “Vậy thì đúng là khó khăn rồi”, vẻ mặt Diệp Thành cũng trở nên nghiêm nghị. 

 “Không quá ba ngày, dị tượng độ kiếp của Chu Tước sẽ xuất hiện, đến lúc đó không chỉ Thanh Long Cổ Tinh mà những cổ tinh khác cũng sẽ nhìn thấy. Bọn chúng sẽ không để Chu Tước an ổn tiến lên Thánh Nhân đâu, một khi bọn chúng liên thủ thì Chu Tước Tinh sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta cần ít nhất hai Chuẩn Thánh để điều khiển kết giới bảo vệ”. 

 “Dị tượng xuất hiện”, Diệp Thành lẩm bẩm, hai mắt liên tục đảo qua đảo lại. 

 “Có lẽ có một cách có thể thử xem”, vài giây sau, Diệp Thành mới xoa cằm nói.