Vài ngày liên tiếp Diệp Thành không ra khỏi Đan Phủ, hắn thận trọng truyền thụ thuật luyện đan cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh.
Lại nói về tám vị Hoàng Tử, bọn họ gần như ngày nào cũng tới đây, vả lại còn mang quà tới.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy, nếu luận về thực lực thì bọn họ tự nhận không hề thua kém đối phương, chỉ sợ đối phương có thêm phần hỗ trợ mạnh hơn mình, giống như Diệp Thành, một người có tiếng nói trong thời điểm này.
Ngươi lôi kéo ta cũng lôi kéo, huống hồ hiện giờ chẳng phải đã thành bộ dạng thế này rồi sao.
Lại là một buổi tối như bao ngày, sau khi vị Hoàng Tử cuối cùng ra khỏi linh sơn Đan Phủ.
Vị Hoàng Tử đó rời đi thì Diệp Thành mới ra khỏi Đan Phủ, hắn tới tầng thứ chín.
Mục Huyền Công vẫn đang trông chừng trong rừng trúc, thấy Diệp Thành đến thì bất giác vuốt râu mỉm cười: “Nghe nói mấy ngày nay không ít người tới tặng ngươi quà, đặc biệt là tám vị Hoàng Tử’.
“Người ta tặng không, có gì mà không nhận”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Nếu như để bọn họ biết được Huyền Vũ đã hồi phục và ngươi dốc sức hỗ trợ Huyền Vũ thì không biết liệu có tức điên lên mà phun ra máu không nữa”, Mục Huyền Công nói ý tứ.
“Vãn bối cũng đâu ép bọn họ phải tặng quà”, Diệp Thành vấn vấn tóc, “là bọn họ tự nhét vào tay vãn bối chứ”.
“Xem ra mấy con thỏ con này đã cuống lên rồi”, Mục Huyền Công lắc đầu mỉm cười, “hoặc có thể nói không chỉ lôi kéo ngươi mà còn dốc sức lôi kéo chín đại thế gia”.
“Không phải vãn bối đả kích tám đại Hoàng Tử”, Diệp Thành mỉm cười, “cho dù bọn họ không có được sự ủng hộ từ vãn bối thì Nhược Thiên Huyền Vũ cũng vẫn có thể thượng vị, luận về phách lực, luận về khả năng thiên bẩm, luận về thực lực thì Huyền Vũ có đủ tư cách trấn áp bọn họ, gia tộc Chu Tước trong tương lai nhất định sẽ do Huyền Vũ dẫn đầu”.
“Nói thì vậy, nhưng…”, Mục Huyền Công lên tiếng nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã liền đứng dậy nheo mắt nhìn về một phương.
“Sao rồi?”, Diệp Thành cũng đứng dậy.
“Có hai người không dễ đụng tới đã xuất hiện”, Mục Huyền Công phất áo tế ra màn nước hoan thiên nhìn được cả Chu Tước Tinh, bên trong màn nước có hai bóng hình cùng đến, đáp xuống Chu Tước Tinh.
“Nhị Vương của Thanh Long Tinh”, Diệp Thành cau mày.
“Lão già chết tiệt”, vẻ mặt Mục Huyền Công nghiêm trọng thấy rõ.
“Lẽ nào bọn họ biết thông tin lão tổ đang độ kiếp?”
“Dị tượng độ kiếp bị hố đen không gian che đi, bọn họ không thể nhìn thấy được”, Mục Huyền Công cau mày, “chắc chắn là tự tính thời gian, bọn họ nhiều lần giao tranh với Chu Tước Tinh, còn hiểu về Chu Tước hơn lão thân, có lẽ đã tính ra mấy ngày nay Chu Tước sẽ độ kiếp”.
“Nói vậy thì bọn họ cũng không chắc chắn có phải lão tổ đang độ kiếp hay không?”, Diệp Thành nói, “lần này chỉ có hai người đến, có lẽ để thăm dò”.
“Theo như ngươi thấy thì cục diện này phá thế nào?”, Mục Huyền Công nhìn sang Diệp Thành.
“Làm như trước đây, không cần quan tâm đến bọn họ”.
“Binh chiến là thứ yếu, chiến về tâm trí mới là chủ yếu”, Mục Huyền Công cười nói, ông ta tế ra thần thạch truyền âm về thành trì của nhà họ Mục.
“Không mở kết giới hộ sơn?”, không lâu sau đó, phía nhà họ Mục liền vang lên giọng nói dị thường: “Đó là hai tu sĩ Chuẩn Thánh”.
“Chuẩn Thánh của Chu Tước Tinh để không sao?”, Mục Huyền Công trầm giọng.
“Cũng đúng”, người nhà họ Mục mỉm cười, mệnh lệnh lập tức được truyền đi, vả lại còn không hề tỏ ra áp lực, không biết nếu như bọn họ biết được Chu Tước đang độ kiếp và U Đô còn có một tu sĩ Chuẩn Thánh là Mục Huyền Công thì liệu có sợ mà phát khóc không.
Bên ngoài thành trì của nhà họ Mục, Thiên Long Vương và Địa Long Vương của Thanh Long Tinh đã dừng chân, đôi mắt nheo lại nhìn phía trước.
Đến kết giới hộ sơn còn chưa mở!
Địa Long Vương cau mày, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Còn Thiên Long Vương lại vô thức nhìn sang tứ phương.
Không biết vì sao mà thấy thành trì nhà họ Mục buông lỏng thế này ông ta chợt có dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy thiên địa đen tối này có cặp mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm về phía mình.
“Có bất thường”, Địa Long Vương lên tiếng, cũng chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
“Có thêm một tu sĩ Chuẩn Thánh là có thêm chỗ dựa”, Thiên Long Vương hắng giọng lạnh lùng, mặt mày tối sầm, “nếu như là trước đây khi chúng ta tới thì e rằng Nhược Thiên Chu Tước đã sát phạt ra rồi”.
“Có thêm Chuẩn Thánh thì đã sao?”, Địa Long Vương bật cười lạnh lùng, “đợi bà ta độ kiếp xong thì nhất định phải cho bà ta vạn kiếp bất phục”.
“Nói tới thiên nhân ngũ suy, ngươi tính chuẩn rồi chứ?”, Thiên Long Vương nhìn sang Địa Long Vương.
“Thời gian chính xác thì ta không chắc”, Địa Long Vương nói với giọng u ám, “nhưng bản vương chắc chắn mấy ngày gần đây bà ta nhất định sẽ độ kiếp, thọ nguyên sắp tận, bà ta không còn đường lui, không độ kiếp thì sẽ chết”.
“Vậy thì chúng ta cứ rút trước đã”.
“Chi bằng chúng ta tấn công thăm dò thực hư?”, Địa Long Vương liếm liếm môi.
“Đừng lỗ mãng”, Thiên Long Vương hắng giọng, “nếu ép Chu Tước quá thì bà ta sẽ nổi điên lên đấy, nếu liều mạng thì cũng đủ để khiến một trong hai chúng ta xuống hoàng tuyền, đợi vài trăm năm rồi, đợi thêm vài ngày cũng có sao đâu”.
Nói rồi Thiên Long Vương lập tức quay người.
Địa Long Vương hắng giọng lạnh lùng, cuối cùng liếc nhìn thành trì nhà họ Mục sau đó biến mất giữa thiên địa.
Phù!
Nhìn hai người rời đi, Mục Huyền Công và Diệp Thành ở tầng thứ chín của U Đô thở phào, nếu như hai người bọn họ tấn công vào đây thì không biết U Đô sẽ có bao nhiêu người phải thiệt mạng.
“Nếu cứ như vậy thì cũng không phải cách”, Mục Huyền Công lên tiếng, “lão phu có thể cảm nhận được không chỉ Thanh Long Tinh đang lăm le Chu tước mà còn rất nhiều cổ tinh khác cũng đang nhòm ngó nơi này, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh, e rằng cứ tính như vậy thì Chu Tước mấy ngày gần đây sắp độ kiếp rồi”.
“Có thể trụ được bao lâu thì trụ”, Diệp Thành bất lực lên tiếng: “Đây chỉ là cách tạm thời, và cũng không hẳn là cách, chí ít thì trước khi chưa thấy dị tượng độ kiếp của Chu Tước lão tổ thì bọn họ sẽ không dám ngông cuồng”.
“Chỉ mong là vậy, ngươi đi xem Chu Tước thế nào đã, nơi này có ta canh giữ rồi”.
“Rõ”, Diệp Thành đáp lời, hắn thi triển thiên đạo sau đó quay người bay vào không gian hư vô.
“Cách xa ta ra”, vừa vào hố đen không gian Diệp Thành đã nghe thấy giọng Nhược Thiên Chu Tước.
Diệp Thành cũng không nghĩ gì nhiều, hắn dừng chân ở cách đó nghìn trượng rồi mới nheo mắt nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
Bà ta vẫn đang độ kiếp, hình thái lúc này khiến người ta phải sợ hãi, trông không khác gì một thi thể bị dã đang xâu xé, cơ thể gầy khô đẫm máu, điều khiến Diệp Thành phải đứng cách xa bà ta chính là vì bà ta không muốn sóng kiếp số của bản thân ảnh hưởng đến Diệp Thành.
Lôi điện đáng sợ vẫn đang xoẹt qua dày vò thân thể tàn tạ của Nhược Thiên Chu Tước, có vẻ như nó muốn diệt bà mới thôi.
Diệp Thành đứng cách đó nghìn trượng tĩnh lặng quan sát.
Thiên nhân ngũ suy kéo dài quá lâu, còn vượt cả dự liệu của hắn, nó đã diễn ra mười mấy ngày rồi, Nhược Thiên Chu Tước vẫn không có dấu hiệu thoát biến, hiện tại bà ta đang ở trạng thái vô cùng yếu ớt, biến số quá nhiều.
Chỉ mong bình an vô sự!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn khoanh chân ngồi xuống tế ra thần châu tạo hoá thâm nhập vào thần hải.
Diệp Thành không rời mắt.
Tức nước vỡ bờ, Nhược Thiên Chu Tước lúc này chính là đang trong trạng thái như vậy, mọi thứ đều cô cùng yếu ớt, trông không khác gì người chết, tiếp sau đây mới chính là thoát biến, niết bàn trùng sinh trong kiếp số.
Quả nhiên không tới một khắc, cơ thể khô gầy của Nhược Thiên Chu Tước nứt lìa, có tiên quang chiếu rọi, da mặt khô héo dần dần tiêu đi, sinh ra da mới trông vô cùng sáng lạn.
Lúc này, Nhược Thiên Chu Tước giống như cành cây khô sau kì đông lạnh giá, mọc ra mầm chồi non, vạn vật sinh linh lúc này đang