Diệp Thành vui mừng khôn xiết, Nhược Thiên Chu Tước đã vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, tiếp theo đây chính là màn lột xác.
Bùm!
Khi Diệp Thành đang vui mừng thì cơ thể Nhược Thiên Chu Tước run lên, vầng hào quang lộng lẫy lấy bà làm trung tâm lan ra tứ phía, mang theo uy áp của Thánh Nhân, cực kỳ bá đạo, nặng tựa như núi.
Diệp Thành tế áo giáp Tiên Thiên ra nhưng vẫn không ngăn được vầng hào quang ấy, bị đẩy ra xa cả chục nghìn trượng.
Lại nhìn đến Chu Tước, cơ thể già nua hoàn toàn nổ tung, thay vào đó là một tiên thể mới, toàn thân được ánh sáng rực rỡ bao quanh, mỗi làn tiên quang đều khiến từng tấc da thịt trở nên óng ánh, mỗi sợi tóc cũng được nhuộm thần hà, trông bà như tiên nữ giáng trần, thánh khiết hoàn mỹ, không nhuốm bụi trần.
Diệp Thành còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chim hồng tước kêu.
Quả nhiên đó thực sự là một con chim hồng tước khổng lồ, dị tượng huyết mạch bao quanh Nhược Thiên Chu Tước, niết bàn trong tiên hải.
Thấy vậy, Diệp Thành phất tay tế ra chín mươi triệu nguyên thạch, còn có vô số đan dược không thể ước lượng số lượng, đan dược cấp thấp nhất đã là đan năm vân, nguyên thạch và đan dược cùng nổ tung, tinh nguyên đều trút vào người Nhược Thiên Chu Tước.
Nhược Thiên Chu Tước không từ chối gì, thân thể bà như một cái động không đáy, hấp thu toàn bộ, bổ sung những tiêu hao trong lúc độ kiếp.
Không còn gì đáng ngại nữa rồi!
Diệp Thành khẽ cười, nhìn thêm lần nữa rồi ra khỏi hố đen không gian.
Gần bốn ngày mới thấy Diệp Thành đi ra, Mục Huyền Công vội vàng tiến lên, nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.
“Tiền bối đã tiến cấp, đang niết bàn ạ”, Diệp Thành mỉm cười: “Những chuyện tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian”.
“Cuối cùng bà ấy cũng đi được bước đó”, Mục Huyền Công kích động đến mức cơ thể run lên: “U Đô có Thánh Nhân rồi”.
“Ồ, lại tới rồi”, khi Mục Huyền Công đang kích động thì Diệp Thành đã nhìn về màn nước huyễn thiên đang lơ lửng trước mặt, vẫn là hai người vai kề vai, từ tinh không giáng xuống Chu Tước Tinh, đó chẳng phải hai vương của Thanh Long sao?
“Đúng là nghị lực”, Diệp Thành không khỏi bĩu môi.
“Lão phu đã quen rồi”, Mục Huyền Công gạt đi sự kích động, cũng nhìn về phía đó: “Ba ngày nay có hơn chục nhóm Chuẩn Thánh tới Chu Tước Tinh, dường như đều đang chờ dị tượng độ kiếp của Chu Tước”.
“Nếu trách chỉ trách sự tồn tại của lão tổ Chu Tước đã phá vỡ sự cân bằng của tinh vực này”.
“Bọn họ vẫn dè chừng Chu Tước”, Mục Huyền Công vuốt râu cười bảo: “Người thọ nguyên gần hết là đáng sợ nhất, nếu khiến họ không vừa ý rất có thể họ sẽ kéo theo một Chuẩn Thánh chôn cùng”.
“Vậy nên mọi người tới đều là để thăm dò”, Diệp Thành cười nhạt: “Chắc chẳng ai chủ động rước lấy rắc rối lúc này đâu”.
“Kia là Tu La Vương của Huyền Võ Tinh”, khi Diệp Thành đang cười thì Mục Huyền Công đã chỉ vào màn nước, ở đó có một người vừa đáp xuống từ bầu trời sao.
“Lại là Chuẩn Thánh”, Diệp Thành nhìn qua thì thấy uy áp của Tu La Vương đó không nhỏ, vừa mới đáp xuống Chu Tước Tinh đã khiến một ngọn núi khổng lồ sụp đổ, huyết bào dữ tợn khắc đầy phù văn cổ xưa, có lẽ đó là một pháp khí đáng sợ.
“Đó là La Sát Vương của Bạch Hổ Tinh”, Mục Huyền Công lại chỉ vào một ông lão mặc áo bào đen vừa đáp xuống: “Ông ta là nhân vật rất lợi hại, nhờ công pháp mà ông ta tu luyện được thêm một nghìn năm thọ nguyên, hơn Chu Tước năm trăm tuổi, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội đột phá Thánh Nhân, có lẽ thật sự như ngươi nói, làm việc ác quá nhiều sẽ gặp báo ứng, ông ta và Khô Nhạc là cùng một loại người”.
“Người có sừng trên đầu kia không phải tu sĩ loài người phải không ạ?”, Diệp Thành chỉ vào trung niên mặc áo mãng bào đến sau La Sát Vương.
“Đó là Lộc Dã Vương của Khôi Vi Tinh”, Mục Huyền Công giải thích: “Có lẽ ông ta là Chuẩn Thánh trẻ tuổi nhất ở Thiên Nguyên Tinh Vực này, còn chưa đến hai nghìn tuổi. Người ba mắt bên cạnh ông ta là Huyết Giao Vương của Giao Long Tinh”.
“Nghe đạo hiệu là biết bản tướng là giao long”.
“Ba người tiếp theo, thanh niên tóc tím là Tử Dương Vương của Tử Dương Tinh, ông lão tóc đỏ là Viêm Huyền Vương của Viêm Huyền Tinh, người có ba đầu kia là Lôi Chấn Vương của Lôi Chấn Tinh, đều là Chuẩn Thánh”.
“Hôm nay náo nhiệt thật đấy!”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Thêm Thiên Long Vương và Địa Long Vương của Thanh Long Tinh nữa là có chín Chuẩn Thánh rồi”.
“Một Thánh Nhân đủ để quét sạch cả chín Chuẩn Thánh”, Mục Huyền Công cười khẩy.
“Tiền bối, Thiên Nguyên Tinh Vực bây giờ chỉ có Chuẩn Thánh không có Thánh Nhân sao?”, Diệp Thành thử hỏi.
“Có”, Mục Huyền Công trả lời một cách rất chắc chắn: “Thiên Nguyên Tinh Vực không ít Chuẩn Thánh, nhưng Thánh Nhân lại rất hiếm, tu sĩ đột phá đến cảnh giới Thánh Nhân vượt ngoài thế tục, quyền lực với họ đã không còn quá nhiều sức hấp dẫn nữa, trong số đó có rất nhiều người đã rời khỏi Thiên Nguyên Tinh Vực đến tinh vực khác, đương nhiên cũng có những cao nhân ẩn thế nhìn thấu hồng trần thế đạo, lựa chọn ở ẩn”.
“Xem ra Thiên Nguyên Tinh Vực cũng là nơi ngoạ hổ tàng long”, Diệp Thành lại cảm thán.
“Vậy nên tiểu tử ngươi đừng quá mơ mộng viển công”, Mục Huyền Công cười ôn hoà: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, sau này làm gì cũng cần khiêm tốn, đừng động đến những người không nên động”.
“Vãn bối ghi nhớ trong lòng”, Diệp Thành mỉm cười.
Khi hai người đang nói chuyện thì chín vị Chuẩn Thánh đáp xuống Chu Tước Tinh vẫn đang đi qua đi lại bên ngoài cửu thành U Đô.
Đúng như Mục Huyền Công nói, không ai dám quá tự phụ, một khi chọc giận Chu Tước thì khả năng cao sẽ gặp tai ương, Chuẩn Thánh gần hết thọ nguyên mà nổi điên thì không phải chuyện đùa đâu.
Ngày đêm luân phiên, mặt trời mặt trăng thay nhau đổi chỗ.
Chớp mắt lại ba ngày nữa trôi qua.
Chín vị Chuẩn Thánh vẫn chưa đi, loanh quanh ở Chu Tước Tinh ba ngày, nhìn bọn họ là biết không đợi được Chu Tước độ kiếp sẽ không rời đi.
Lần này thành chủ của chín thành U Đô đều khiếp sợ, chín Chuẩn Thánh không phải chuyện đùa đâu, nếu ta xông ra thì dù U Đô có hai Chuẩn Thánh cũng chắc chắn sẽ là một trận huyết chiến.
Màn đêm lại buông xuống, chín Chuẩn Thánh đến từ khắp nơi tề tựu một chỗ, đứng trên một đỉnh núi.
“Tính niên luân thì bà ta cũng nên độ kiếp rồi, sao vẫn không thấy dấu hiệu gì nhỉ?”, Lôi Chấn Vương trầm ngâm nhìn về chủ thành U Đô: “Lẽ nào bà ta lại tìm được linh đan linh dược bổ sung thọ nguyên nữa?”
“Hơn ba nghìn tuổi rồi, linh dược nghịch thiên hơn nữa cũng vô dụng”, Viêm Huyền Vương lạnh lùng nói.
“Thọ nguyên của bà ta cùng lắm cũng chỉ là mười năm, nếu không độ kiếp thì không còn cơ hội nữa”, Lộc Dã Vương lè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm môi.
“Hiếm khi tụ tập cùng nhau, chi bằng chúng ta vào xem thế nào”, Địa Long Vương để lộ hàm răng trắng âm u ra.
“Muốn đi thì ngươi đi một mình, bản vương không muốn động đến bà ta lúc này”, La Sát Vương cười u ám.
“La Sát đạo hữu nói sai rồi”, Thiên Long Vương cười nhạt: “Nếu bà ta tiến cấp đến Thánh Nhân thì không phải chuyện tốt đối với chúng ta đâu, không bằng chín người chúng ta cùng đi vào xem, cho dù có chuyện gì, Chu Tước Tinh chỉ có hai Chuẩn Thánh, chúng ta có đến chín Chuẩn Thánh, chẳng lẽ vẫn sợ bà ta?”
“Người sợ là các ngươi thì có!”, trong mắt Giao Long Vương đầy vẻ bỡn cợt: “Trăm nghìn năm nay, Thanh Long Tinh của ngươi có quan hệ xấu nhất với Chu Tước Tinh, nếu bà ta tiến cấp đến Thánh Nhân thì thế lực phải xử lý đầu tiên chắc chắn sẽ là Thanh Long Tinh”.
“Môi hở răng lạnh, các ngươi không hiểu sao?”, Địa Long Vương hừ lạnh.
“Còn chưa thấy dị tượng độ kiếp, hai vị đạo hữu sốt ruột cái gì?”, Tu La Vương mang vẻ mặt đùa vui.
“Theo bản vương thấy, chúng ta cùng đi vào xem cũng không có vấn đề”, trong mắt Tử Dương Vương loé lên tia sáng: “Kết thúc sớm cũng được yên tâm sớm”.
“Lão phu không có ý kiến”.
“Bản vương cũng không có ý kiến”.
“Nên đến vẫn phải đến thôi”, nhìn màn nước huyễn thiên, Mục Huyền Công bất giác nhíu mày: “Biết lựa chọn thời điểm thật đấy”.
“Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn”, Diệp Thành hít sâu một hơi.
“Lão tổ, Thiên Long Vương, Địa Long Vương, La Sát Vương, Tu La Vương, Lôi Chấn Vương, Viêm Huyền Vương, Tử Dương Vương, Lộc Dã Vương và Giao Long Vương cầu kiến”, chẳng mấy chốc bên ngoài rừng trúc vang lên một giọng nói già nua.
“Đưa chín người họ đến đại điện”, Mục Huyền Công khẽ nói.