Tám đại Hoàng Tử vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng Tạ Vân vang lên.
Ngông cuồng!
Tám đại Hoàng Tử nghe vậy thì lần thứ tư xông vào trong.
Trong bí cảnh tiếp tục là cảnh tượng náo nhiệt khác thường.
Bên dưới, Diệp Thành nhìn thấy mà tặc lưỡi, Tiên Luân Nhãn nhìn thấy bí cảnh, có thể thấy rõ mồn một cảnh tượng bên trong.
Hắn thấy Tạ Vân cầm một cây gậy răng sói, đó chẳng phải là bất cứ chiêu thức nào, cứ thế lăng gậy đập loạn xạ, tám đại Hoàng Tử người nào người nấy thân mang bí thuật nhưng rơi vào tay Tạ Vân thì chẳng thể dùng tới bí thuật nào.
Những người có mặt đều kinh ngạc!
Tám đại Hoàng Tử bị đánh bay ra ngoài ba lần, đây không phải trò đùa, Cửu Hoàng Tử một mình địch lại tám người, có thể thấy khả năng chiến đấu mạnh mẽ tới mức nào, không hề yếu đuối như thể hiện bên ngoài.
Lúc này, trong ánh mắt của người ta chợt loé lên ánh nhìn đầy ý tứ.
Sức mạnh của Cửu Hoàng Tử khiến người ta kinh ngạc, hôm nay xem ra huyết mạch Chu Tước cực một tới chín biến đối rõ ràng là đang che đi huyền cơ.
Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, mọi thứ trong bí cảnh hiện lên rõ mồn một trong mắt bà ta, sự mới lạ này của Nhược Thiên Huyền Vũ khiến bà ta bất ngờ, ánh nhìn lo lắng trong đôi mắt bà cũng không còn tồn tại nữa.
Nhưng người ngạc nhiên nhất là tám vị Hoàng Tử, bọn họ là người bị đánh, không ai cảm thấy sức mạnh của Tạ Vân rõ ràng hơn bọn họ.
Rầm!
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, tám bóng hình lại lần nữa bay ra ngoài, vẫn là tám đại Hoàng Tử.
Lần này, sau tám vị Hoàng Tử, Tạ Vân cũng ra ngoài, miệng hãy còn ngậm tăm, trong tay cầm gậy răng sói, hắn đứng sừng sững trên vân đài, vặn cổ một cách thoải mái.
Ta không tin!
Tám Hoàng Tử rít lên, bọn họ đứng dậy xông về phía Tạ Vân.
Vậy thì đánh cho tới khi các ngươi tin!
Tạ Vân bật cười lạnh lùng, hắn xông lên không nói thêm lời nào cứ thế vung gậy đánh về phía Lục Hoàng Tử đang xông lên đầu tiên.
Ôi!
Những người có mặt ở đây đều ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đảo theo chiều bay của Lục Hoàng Tử, Lục Hoàng Tử bi đát bay đi quá xa, dang tay dạng chân va vào vách đá.
Keng! Đinh! Đang! Rầm!
Trên hư thiên, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, tiếng va chạm vang lên chói tai.
Tạ Vân mạnh mẽ bá đạo, một mình độc chiến với bảy người vẫn chiếm thế thượng phong, bảy vị Hoàng Tử bị đánh tới mức bay khắp trời.
Cảnh tượng này khiến người ta phải tặc lưỡi, Cửu Hoàng Tử trước đó trong bí cảnh nên bọn họ không nhìn thấy, hiện giờ đã ra khỏi bí cảnh, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng sự bá đạo của Cửu Hoàng Tử.
Nên biết rằng Cửu Hoàng Tử mới chỉ ở cảnh giới Thiên tầng thứ hai, còn tám vị Hoàng Tử còn lại thì người thấp nhất là cảnh giới Thiên tầng thứ tám, vả lại còn là tám địch một, cứ thế bị đánh tới mức thê thảm, khả năng chiến đấu của Cửu Hoàng Tử mạnh đến thế nào chứ.
Rầm!
Trong trận chiến đấu, lại có thêm một Hoàng Tử nữa bay đi va vào vách đá.
Trấn áp!
Tam Hoàng Tử bay từ trên trời xuống, trên đầu còn lơ lửng thần gương quét ra tiên quang.
Tạ Vân cười lạnh lùng, hắn vung gậy răng sói mở ra tiên quang đập tan thần gương, đến cả Tam Hoàng Tử cũng bay đi, Tạ Vân cứ thế khí huyết sục sôi, hắn tặng thêm cho Tam Hoàng Tử một đạp nữa.
Ta đã muốn đạp chết ngươi từ lâu rồi!
Tạ Vân mắng chửi, cái đạp không hề nhẹ, suýt chút nữa khiến Tam Hoàng Tử bị đạp thành một đống co rúm.
Cũng chẳng thể trách Tạ Vân nóng giận như vậy, nếu trách thì trách Tam Hoàng Tử trước kia ức hiếp hắn quá đáng, hiện giờ có cơ hội đáp trả, hắn đương nhiên không thể nhẹ tay rồi.
Mặc dù vậy nhưng Tạ Vân vẫn biết chừng mực, hắn không ra tay quá tàn khốc, dù có oán nhưng không phải là mối thù không chết không nghỉ, dù sao bọn họ cũng mang huyết mạch Chu Tước, cũng không đến mức tương tàn.
Giết!
So với sự nhân từ của Tạ Vân thì tám đại Hoàng Tử người nào người nấy chỉ muốn giết người, sự phẫn nộ trong lòng bọn họ đã choán lấp tâm trí.
Nhìn cảnh này, Nhược Thiên Chu Tước và nhiều người ở U Đô đều phải cau mày, mặt mày ai nấy tối sầm, từng chiêu như những đòn chí mạng, bọn họ thực sự đã đánh giá quá cao tám đại Hoàng Tử, chỉ về điểm này thôi thì đã không đủ tư cách ngồi vào vị trí Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước rồi.
Hú!
Trên hư không tiếng chim hồng tước vang lên, bên trong cơ thể của tám đại Hoàng Tử đều có quang hồng xuyên thiên tiêu, hoá thành dị tượng chim hồng tước, tám con chim hồng tước màu bạc mang theo tiên quang chiếu rọi, đứng khắp tứ phương trên hư thiên.
Tạ Vân gạt chân bay vào thiên không, hắn vẫn cầm cây gậy răng sói, đánh tới mức dị tượng chim hồng tước của Tam Hoàng Tử tan biến.
Tiếp tục!
Tạ Vân hắng giọng lạnh lùng, hắn lập tức quay người, không nói thêm lời nào mà cứ thế vung gậy.
Chim hồng tước của Tứ Hoàng Tử gặp nạn, bị một cây gậy răng soi đánh tan thành khói, chim tước của Ngũ Hoàng Tử, Thất Hoàng Tử và Bát Hoàng Tử đều bỏ chạy, bị một gậy của Tạ Vân đánh tan, hoá thành làn khói bay đi.
Trấn áp!
Đại Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử đều gằn lên phẫn nộ, ba con chim hồng tước màu bạc giao nhau dung hoà thành một con chim hồng tước, kim quang chói lọi, tiên mang bắn ra tứ phía, huyết mạch bị trấn áp khiến người ta kinh ngạc.
Vậy thì đến đi!
Tạ Vân không hề tỏ ra sợ hãi, hắn vung gậy răng sói.
Một cây gậy trông hết sức bình thường nhưng lại dung hợp hàng trăm thần thông.
Hỗn độn vô cực đạo!
Ở vị trí ngồi, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhận ra Tạ Vân dùng bí thuật gì.
Thần thông thật huyền diệu!
Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước đều tỏ ra bất ngờ, bọn họ nhìn ra bí thuật mà Tạ Vân thi triển không phải thần thông của gia tộc Chu Tước.
Đó là hỗn độn vô cực đạo, chính là Diệp Thành truyền cho Tạ Vân, dung hợp nhiều bí thuật làm một, uy lực tăng lên gấp bội, chim hồng tước của ba vị Hoàng Tử bị đánh tan một nửa, sau đó Tạ Vân lật gậy răng sói khiến nó hoàn toàn tan biến.
Cho tới lúc này thì tám vị Hoàng Tử vô cùng thảm hại, bọn họ ngã khỏi hư thiên.
So với bọn họ thì Tạ Vân đứng giữa cửu thiên sừng sững, đầu lơ lửng chim hồng tước màu đỏ, tiên quang bao quanh, khí huyết sục sôi như biển cả, trông hắn giống như một vị thần vương vậy.
Cửu Hoàng Tử thắng rồi!
Một đấu tám, thắng quang minh chính đại!
Nhược Thiên Huyền Vũ đã tìm lại được huy hoàng năm xưa!
Lúc này, linh sơn vô cùng yên tĩnh, người ta tĩnh lặng ngẩng đầu nhìn thiên tiêu, ánh mắt đổ dồn về phía Tạ Vân giống như đang nhìn vầng thái dương vô cùng chói loá.
Tám vị Hoàng Tử thảm hại đứng dậy, mặt mày tôi độc và không cam lòng.
Thế nhưng bọn họ thực sự đã thất bại, trận dung tám đấu một vả lại tu vi của bọn họ đều hơn Cửu Hoàng Tử, ấy vậy mà vẫn thua thảm.
Cho tới lúc này thì tám người mới thực sự hiểu ra huyết mạch của Cửu Hoàng Tử mạnh thế nào, khả năng chiến đấu của Cửu Hoàng Tử bá đạo ra sao, còn bọn họ từ đầu tới cuối đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thật là nực cười!
Bỏ phiếu thôi!
Bầu không khí yên tĩnh trên linh sơn bị tiếng nói của Nhược Thiên Chu Tước phá vỡ.
Thánh Chủ của chín đại thế gia, lão tổ của chín đại thế gia, Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, Diệp Thành, các trưởng lão của các đại thế gia, thủ toạ, trưởng lão, điện chủ, các chủ của gia tộc Chu Tước đều tế ra thần bài.
Hàng chục nghìn thần bài bay lên trời cao lấp lánh sánh sáng.
Thế nhưng tất cả thần bài đều ngưng tụ về phía Tạ Vân, đến cả thế gia ủng hộ cho tám đại Hoàng Tử cũng không ngoại lệ.
Tám đại Hoàng Tử cúi đầu, tám đấu một còn bại, bọn họ nào còn tư cách tranh đấu với Tạ Vân.
Nhược Thiên Chu Tước cũng đứng dậy, trong tay có thần bài bay vào hư thiên.
Vù! Vù! Vù!
Vô số thần bài rung lên giao với thần bài của Nhược Thiên Chu Tước, dung hoà thành một lệnh bài chói loá, mặt trên của lệnh bài khắc hai chữ Chu Tước, mặt dưới của lệnh bài khắc hai chữ Thánh Chủ, chính là lệnh bài Thánh Chủ Chu Tước.
Bái kiến Thánh Chủ!
Trong linh sơn, âm thanh này vang lên tạo thành làn sóng, ngoài vài người ra thì toàn bộ đều quỳ một chân xuống.