Tiên Võ Đế Vương

Chương 1673:  Nhược Thiên Chu Tước! 



Phật ta từ bi! 

 Khi Diệp Thành còn đang lảo đảo thì hai Pháp Thông bay từ trên cao xuống chặn Diệp Thành ở giữa. 

 Cút cái từ bi của ông đi! 

 Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng cứ thế đẩy ra hỗn độn dị tượng, có lẽ vì vẫn còn phản phệ về đạo của chuẩn đế nên hỗn độn dị tượng của hắn đều bị tàn phá, thế giới vạn vật chìm trong tử tịch. 

 Haiz! 

 Thấy Diệp Thành vẫn còn ngoan cố chống đối, hai pháp Thông thở dài, hai tay chắp lại. 

 Om, ma, ni, ba, da! 

 Đột nhiên, phật âm cổ xưa vang dội như tiếng chuông đồng hùng hồn kéo dài mang theo thần lực không thể chống cự, từng đạo phật văn xuất hiện, kéo dài thành kinh văn bao quanh cơ thể Diệp Thành. 

 Hự! 

 Diệp Thành ôm đầu, đại nhật như lai tịnh thế chú của Chuẩn Thánh vô cùng bá đạo khiến thần hải của hắn rung lên, dù có Đan Tổ Long Hồn và tạo hoá thần châu trấn thủ thì Diệp Thành vẫn cảm thấy khó có thể ngăn lại uy lực độ hoá kia. 

 Rầm! 

 Hỗn độn thế giới tàn phá đã tan biến, thánh thể của Diệp Thành theo đó mà cũng nứt lìa, có thánh huyết phun trào. 

 Uy lực của Chuẩn Thánh vô cùng mạnh mẽ. 

 Diệp Thành không thể nào phản kháng lại, tiên nhãn tự đóng, đạo tắc chuẩn đế phản phệ, hắn không những không ở trạng thái Đỉnh Phong mà ngược lại còn ở trạng thái rất dễ tan biến, lấy gì để đối đầu với tu sĩ Chuẩn Thánh có thể sánh ngang với Thánh Nhân? 

 Phật ta từ bi! 

 Hai Pháp Thông giơ tay huyễn hoá ra một cái chuông to màu vàng kim giáng từ trên trời xuống, hướng về phía Diệp Thành. 

 Thế nhưng đúng lúc này, bên trong cơ thể Diệp Thành lại có một đạo tiên quang hoá thành một bóng hình mơ hồ mặc y phục trắng không nhuốm bụi trần, thần hà chiếu rọi tứ phương, thánh khiết vô cùng, có phong thái phong hoa tuyệt đại. 

 Nhược Thiên Chu Tước! 

 Diệp Thành nhận ra đó là ai, đó là Nhược Thiên Chu Tước, nói chính xác là một đạo hoá thân của Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn không biết rằng Nhược Thiên Chu Tước đã để lại một phần hoá thân để bảo vệ hắn. 

 Rầm! 

 Khi hắn còn thẫn thờ thì Chu Tước hoá thân đã vung tay, bàn tay quét ngang trời phá tan chuông vàng đang giáng xuống. 

 Thánh Nhân! 

 Hai Pháp Thông bị đánh lùi về sau, mắt phật chiếu rọi như nhìn ra tu vi của hoá thân Chu Tước. 

 Đi! 

 Chu Tước hoá thân lãnh đạm nói ra một từ và nói với Diệp Thành. 

 Đa tạ tiền bối! 

 Diệp Thành cố gắng đứng vững, hắn lê thân xác tàn tạ bước ra cả nghìn trượng, bước ra khỏi vòng vây của hai pháp tôn, nhưng trạng thái hiện tại của hắn lại vô cùng yếu ớt, thánh quang toàn thân đã tắt lịm. 

 Thấy vậy, hai Pháp Thông lần lượt đuổi theo. 

 Hoá thân Chu Tước di chuyển chặn trước hai Pháp Thông, bàn tay lại lần nữa quét qua đẩy lùi hai người. 

 Thí chủ, vì sao lại ngăn lão nạp? 

 Hai Pháp Thông với phật âm vang dội hợp lại thành một, phật quang chói lọi. 

 Chu Tước hoá thân không nói gì, vẫn đứng ở đó, phong hoa tuyệt đại như một nữ vương khiến Pháp Thông bị chặn ở giữa tinh không. 

 Pháp Thông thở dài, tay cầm thiền trượng, một trượng quét ra cả tinh hà tạo thành hình vòng cung rực rỡ giữa tinh không, đây có thể coi là một chiêu tuyệt thế khiến tinh không rung lên. 

 Hoá thân Chu Tước diễn hoá bí pháp, một tay đánh ra một biển tiên hải. 

 Rầm! 

 Tinh hà và tiên hải va chạm vào nhau chấn động tinh không, ánh sáng chiếu rọi lan ra tứ phía, nơi nào nó lan ra thì vẫn thạch hoá thành tàn tro. 

 Hoá thân Chu Tước yếu thế, tiên quang toàn thân ảm đạm đi nhiều. 

 So với bà mà nói thì Pháp Thông với phật quang có ưu thế hơn, có đạo tắc kinh văn bao quanh, bên sau còn hiện một hình kim phật vạn trượng. 

 Nhược Thiên Chu Tước mặc dù là Thánh Nhân nhưng khi đấu pháp với Pháp Thông thì lại chỉ là một hoá thân, không thể nào có sức chiến đấu của một Thánh Nhân thực thụ bởi vậy mà liên tiếp bị đánh lùi về sau. 

 Vạn phật triều tông! 

 Pháp Thông nói ra bốn từ này, phật âm vang dội, kim phật vạn trượng giơ tay che trời, lòng bàn tay còn khắc chữ Vạn, thần quang chiếu rọi, phật quang vạn đạo, mỗi một luồng đều nặng tựa núi non. 

 Hoá thân Chu Tước tạo ra pháp tướng khổng lồ, chính là một biển tiên hải, trong chốc lát còn có Chu Tước nhảy múa. 

 Rầm! 

 Lại là một đòn tấn công khiến thiên không chấn động. 

 Chỉ thấy tiên hải của hoá thân Chu Tước dưới bàn tay của kim phật vạn trượng hoá thành mây khói từng tấc, từng tấc một. Tiên hải tiêu tán, cũng không còn thấy hoá thân Chu Tước đâu nữa, hoá thân cũng đã bị tiêu diệt như tiên hải. 

 Phật ta từ bi! 

 Nhìn cảnh tượng trước mặt, Pháp Thông thu lại thần thông và kim phật sau đó nhìn sang hướng mà Diệp Thành bỏ trốn. 

 Haiz! 

 Sau tiếng thở dài, Pháp Thông từ từ quay người, một tia phật quang đại đạo kéo dài tới vô tận, ông ta bước trên đại đạo đó và bay về phía mà Diệp Thành bỏ trốn. 

 Trong thiên không, Diệp Thành vừa chạy vừa ngã. 

 Trạng thái lúc này của Diệp Thành không hề ổn chút nào, máu tươi đầm đìa, toàn thân thần quang tắt lịm, phản phệ của Chuẩn Đế vẫn còn tàn lưu trong cơ thể hắn như muốn thôn tính và tiêu diệt hắn mới thôi. 

 Thúc Địa Thành Thốn! 

 Tầm nhìn của Diệp Thành mơ hồ, giọng nói khản đặc. 

 Khi hoá thân Chu Tước và Pháp Thông đấu pháp hắn cứ thế chạy một mạch, hắn chỉ biết điên cuồng thi triển bí thuật để tháo chạy, chỉ hi vọng có thể rời xa bầu tinh không này càng nhanh càng tốt vì hắn biết hoá thân Chu Tước không thể trụ được quá lâu. 

 Từng lớp cát bụi khẽ bay qua giữa tinh không, Diệp Thành ngã xuống như một vì cổ tinh. 

 Phụt! 

 Không bao lâu sau, âm thanh này đã vang lên. 

 Mẹ kiếp! 

 Tiếp đó chính là tiếng mắng chửi vang lên. 

 Trên cổ tinh, bên trong một sơn lâm, một đạo sĩ để râu dài mặt mày tối sầm. 

 Lại nhìn phía trước ông ta lúc này có một đống lửa, trên đống lửa là một cái nồi sắt đang sôi ùng ục, còn bên trong cái nồi đó không phải hầm thịt mà chính là Diệp Thành giáng từ trên cao xuống. 

 Thật trùng hợp, người ta đang bắc nồi hầm thịt thì Diệp Thành ngã trúng. 

 “Mẹ kiếp”, đạo sĩ râu dài lớn lối mắng chửi, ông ta xắn tay áo lên lôi Diệp Thành ra ngoài. 

 “Cao như vậy không phải sẽ vì ngã mà chết chứ?”, một giọng nói khác vang lên, đó chính là một người thanh niên bên cạnh đạo sĩ kia, là một cậu sinh vì còn đeo theo cả túi đựng sách, vả lại trông còn rất nho nhã. 

 “Có ngã thì cũng đáng đời, cả cái nồi thịt đang ngon lành”, lão đạo sĩ tức tối thổi râu. 

 “Ông nhìn mình kìa, lại tức giận rồi”, cậu thư sinh kia liếc nhìn lão đạo sĩ rồi tới bên cạnh Diệp Thành, tay chỉ vào mặt Diệp Thành, thấy hắn còn hơi thở thì liền lôi ra bình nước dốc thẳng vào miệng hắn, “cảm tạ trời đất, vẫn còn sống, chết rồi thì thật đáng tiếc”. 

 “Ấy?”, lão đạo sĩ giây phút trước còn đang thổ râu phù phù thì lúc này đã khẽ giọng thốt lên. 

 “Là một tu sĩ”, lão đạo sĩ kéo thư sinh kia về một bên rồi ghé tới trước Diệp Thành, mũi ông ta hít hà, ngửi một lúc khắp người Diệp Thành, “huyết mạch thuần tuý quá”. 

 “Làm hỏng cả nồi thịt của ta, đây coi như bù đắp”, nói rồi lão đạo sĩ liền giật lấy cái túi đựng đồ của Diệp Thành. 

 “Như vậy gọi là ồn ào, vả lại còn sinh phẫn nộ nữa”. 

 “Coi như ta cầu xin ngươi bớt bớt đi được không?”, lão đạo sĩ nói rồi suýt chút nữa thì quỳ xuống. 

 “Ta không nói không được, ông đi cứu nương tử của ta với ta đã”, thư sinh kia nói tiếp, “trừ ma vệ đạo, đây vốn dĩ là bổn phận của ông”. 

 “Ngươi đừng làm ồn nữa, lão yêu Hắc Sơn đó hung tợn lắm”, lão đạo sĩ khoanh tay ho hắng, “vả lại nương tử của ngươi cũng là một con yêu, còn là hồ yêu, hồ yêu chín đuôi”.