Cả hai người lên đường, bầu trời mênh mông vô tận.
Diệp Thành vừa đi vừa dừng, chỉ cần gặp cổ tinh là hắn sẽ lập tức dừng chân đứng nhìn.
Cổ tinh vực này không hề ít cổ tinh nhưng không có một người chuyển kiếp nào khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối.
Ngươi rốt cục đang tìm gì?
Yên lão đạo tỏ ra khó hiểu, vấn đề này ông ta đã hỏi nhiều lần trên đường đi, Diệp Thành cứ vừa đi vừa dừng lại và ông ta cũng đi rồi lại dừng, tiện thể hàng phục thêm vài yêu ma nhưng cho tới lúc này ông ta vẫn không biết Diệp Thành đang tìm gì.
Diệp Thành mỉm cười không trả lời.
Việc liên quan đến luân hồi, vấn đề liên quan đến chuyển kiếp quá kì diệu, mặc dù hắn muốn nói nhưng Yên lão đạo chưa chắc đã tin.
Cứ như vậy cả hai người như vị khách qua đường lướt qua từng Cổ Tinh một.
Cho tới mười mấy ngày sau hai người mới dừng chân.
Ở tinh không phía xa, một cổ tinh đã hiện lên trong tầm mắt hai người, trông vô cùng to lớn và lấp lánh giữa tinh không, đó chính là Vọng Cổ Tinh, là một vì sao với tinh vực rộng lớn nhất.
Lúc này, tinh không vô cùng náo nhiệt, từng đạo thần hồng lướt qua đáp xuống Vọng Cổ Tinh.
“Người đến quả thực không hề ít”, Yên lão đạo trút một ngụm rượu ẩn đi khí tức và dùng bí thuật che đi chân dung.
“Quả thực không hề ít”, Diệp Thành đưa mắt nhìn, những người tới đều là tu sĩ nhưng không phải là tu sĩ loài người, có rất nhiều yêu tu và ma tu, trong đó không thiếu tu vi Chuẩn Thánh, người nào người nấy khí tức đều được ẩn đi.
Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhủ nên lôi Pháp Thông tới đây, yêu ma quỷ quái nơi này quá nhiều, cho ông độ hoá, ông có dám không?
“TIểu tử, ở cổ tinh này phải ngoan ngoãn một chút”, đang đi, Yên lão đạo truyền âm đến, “nơi này chính là nơi có ba Thánh Nhân trấn thủ, đừng gây chuyện, cái mệnh khó giữ đấy”.
“Ba Thánh Nhân?”, Diệp Thành kinh ngạc, trận dung thế này quả thực đã vượt qua mọi tưởng tượng của hắn.
“Tương truyền cổ tinh này từng sinh ra một vị Chuẩn Đế”, Yên lão đạo chậm rãi lên tiếng, ánh mắt rõ vẻ kính nể.
“Chuẩn Đế?”, Diệp Thành tấm tắc, hắn thay đổi cách nhìn về phía Vọng Cổ Tinh, sức mạnh của Chuẩn Đế, hiện giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy sợ, Tiên Luân Nhãn đến giờ vẫn còn ở trạng thái đóng, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt đến Đại Đế, sự tồn tại vô thượng đó không phải đùa.
“Đi thôi”, Yên lão đạo tiến lên một bước rẽ qua tinh không và đáp xuống Vọng Cổ Tinh.
Tinh không về đêm mênh mông vô tận, ngắm nhìn các vì sao từ Vọng Cổ Tinh, những vì sao rợp trời như thể giơ tay là có thể với tới, lấp lánh ánh sao, khiến cho cổ tinh này như khoác thêm lớp áo thánh khiết.
Vừa đáp xuống Diệp Thành đã bấm tay tính toán.
Có điều, mặc dù Vọng Cổ Tinh rất rộng lớn, mặc dù người đông nhưng lại không có người mà hắn cần tìm, thấy vậy Diệp Thành chợt cảm thấy tiếc nuối.
Không lâu sau đó, cả hai người liền dừng chân lại trước một toàn thành trì.
Nơi này thành trì rộng lớn, còn rộng hơn U Đô rất nhiều, có điều không phân rõ ràng như U Đô, trên tường thành còn rất nhiều trần văn bí ẩn cổ xưa và cũng không thiếu trận pháp bất phàm.
“Thiên Phủ Thần Triều?”, Diệp Thành liếc nhìn bốn chữ viết hoa trên tường thành và chợt thẫn thờ.
“Còn ngây ra đấy làm gì, vào đi thôi”.
“Đại Sở có Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triều, nơi này cũng có”, Diệp Thành gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Nhìn thấy gì chưa, pho tượng đá kia chính là Chuẩn Đế trong truyền thuyết của Vạn Cổ Thành”, vừa bước vào trong, Yên lão đạo chỉ về một hướng, nơi đó có một pho tượng đá đứng sừng sững giữa đất trời, nó giống như một vị quân vương đang đứng từ trên cao nhìn xuống thế gian, người khắc hoạ pho tượng đá này rất có tâm, khắc hoạ từng đường nét thật sinh động có hồn.
“Thật hoành tráng”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn pho tượng, cao đến mức xuyên cả tầng mây.
“Ừm?”, đợi tới khi nhìn thấy chân dung của pho tượng đá này thì Diệp Thành mới chợt run rẩy: “Đông…Đông Hoàng?”
“Ngươi biết sao?”, Yên lão đạo thẫn thờ, “không phải ngươi nói chưa từng tới Vọng Cổ Thành sao?”
“Không ngờ lại là Đông Hoàng”, Diệp Thành vô cùng kích động, hắn chưa từng thấy Đông Hoàng nhưng đã từng thấy tượng đá của Đông Hoàng ở Đông Lăng Cổ Uyên tại Đại Sở, giống hệt với pho tượng đá ở đây, thần uẩn của một vị Hoàng không thể nào sao chép được.
“Chẳng trách, chẳng trách mà thành trì lại tên là Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành bật cười, “bao nhiêu năm rồi mà tiền bối vẫn khó có thể quên đi Đại Sở”.
“Chỉ là một pho tượng đá thôi mà, ngươi có cần kích động như vậy không?”, Yên lão đạo nhìn Diệp Thành đến mức ngẩn ngơ khó hiểu.
“Không thể phủ nhận có phần thất thần”, Diệp Thành mỉm cười, quan trọng là hắn không ngờ có thể trông thấy pho tượng điêu khắc một vị Hoàng của Đại Sở ở đây, cũng không ngờ lại là Chuẩn Đế trong truyền thuyết ở Vọng Cổ Thành, và còn là Đông Hoàng Đại Sở, Đông Hoàng có thể làm mưa làm gió ở Đại Sở, tới Chư Thiên Vạn Vực tu lên Chuẩn Đế cũng không phải là điều khiến hắn phải quá bất ngờ.
“Ấy? Đó là thần ử của Thiên Phủ Thần Triều sao?”, đang mải nhìn từ tứ phương vang lên giọng nói ngỡ ngàng.
“Mới hai trăm tuổi mà Hoa Thiên đã tu tới cảnh giới Hoàng rồi”.
“Khả năng thiên bẩm quả là nghịch thiên”.
“Huyền lôi thần thể, quả nhiên bá đạo”.
“Nếu không thì sao có thể nói Thiên Phủ Thần Triều có nhân tài chứ?”, đến cả Yên lão đạo cũng tấm tắc.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt thu lại ánh mắt, hắn nhìn về một hướng.
Ở đó, một thanh niên mặc y phục màu tím, mái tóc màu bạc, chân bước trên mây, cơ thể khoác lớp vân bào màu tím, ánh mắt sáng như vì sao, mái tóc lấp lánh, tiên quang khắp cơ thể tản ra tứ phía trông vô cùng choán mắt, chẳng khác gì một vị thần vương.
“Thần tử của Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành lẩm bẩm, “không biết cùng cảnh giới thì ngươi và Chu Thiên Dật ai mạnh ai yếu nhỉ?”
“Ngày mai mới diễn ra buổi đấu giá, chúng ta thuê một phòng trọ nghỉ tạm đã”.
“Tiền bối đi trước đi, ta còn phải đi loanh quanh xem thế nào đã”, Diệp Thành khoát tay, hắn cũng không tới xem Hoa Thiên nữa mà quay người bước vào dòng người.
“Nhớ lấy, đừng gây chuyện”.
“Vãn bối nhớ rồi”, Diệp Thành đáp lời sau đó bắt đầu bước đi sang hai bên đường, hi vọng có thể tìm được bảo bối, đừng nhìn con đường này nhỏ bé mà coi thường, có nhiều bảo bối lắm đấy.
“Tiểu hữu, món pháp khí này bất phàm, nếu như ưng nó thì ta bán rẻ cho”.
“Tiền bối có Tinh Không Đồ không?”
“Ta không có”.
“Vậy có chuẩn thánh binh không?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.
“Chuẩn…chuẩn thánh binh?”, người bán hàng thẫn thờ vô thức nhìn Diệp Thành như đang nhìn một kẻ ngốc, “chuẩn thánh binh là thứ quý giá thế nào, các Chuẩn Thánh có ăn no rửng mỡ đâu mà mang đi bán binh khí bản mệnh?”
“Ta chỉ hỏi vậy thôi”, Diệp Thành ho hắng sau đó bỏ đi.
“Có bệnh”, khi Diệp Thành đi rất xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi khó chịu của chủ sạp hàng.
Thấy vậy, hắn cứ thế ngó lơ, ánh mắt vẫn đảo sang sạp hàng hai bên đường, phần lớn đều là pháp khí, hắn thực sự đang tìm Chuẩn Thánh binh, mua về để cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu.
Hỗn Độn Thần Đỉnh chính là binh khí bản mệnh của hắn, mặc dù bá đạo nhưng tiến giới quá chậm.
Cả chặng đường đi, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã hút về không ít pháp khí, trong đó bao gồm cả hai Chuẩn Thánh binh, thế nhưng dù là như vậy cũng vẫn chưa đủ với nó.
Nghĩ tới Hỗn Độn Thần Đỉnh tiến giới ngoài việc tu vi của bản thân phải tăng cao thì còn phải liên tục hút pháp khí vả lại cấp bậc của pháp khí không thể thấp, ít nhất cũng phải là pháp khí cảnh giới Hoàng còn pháp khí cấp thấp hút bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng.
Cả chặng đường tới đây, Diệp Thành chưa từng thấy ai bán Chuẩn Thánh binh chứ đừng nói là thánh binh.
Phía này Diệp Thành đã cất đi một món pháp khí cảnh giới Hoàng, cả chặng đường đi hắn đã mua không hề ít.
Điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là hắn chưa từng thấy Chuẩn Thánh binh và Thánh binh cũng như Tinh Không Đồ quý giá.
Ấy?
Đang đi, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn đứng trước một sạp hàng.