Tiên Võ Đế Vương

Chương 1681: Nhất định là bất phàm! 



Sạp hàng này không phải quá rộng, tuy nhiên lại rất nhiều đồ, đan dược, pháp khí, bí quyển, cần gì có nấy. 

 Còn chủ sạp hàng là một lão già trông có vẻ giảo hoạt, đầu tóc rối như tổ quạ, Diệp Thành nghi ngờ rằng chỉ cần là sạp hàng có bảo bối thì chủ sạp liệu có phải đều có đức hạnh kiểu này không. 

 “Tiểu hữu thật biết chọn đồ, chỗ lão phu cái gì cũng có”, lão già giảo hoạt vuốt râu lên tiếng. 

 “Nhìn ra rồi”, Diệp Thành lên tiếng, hắn cầm một cái đỉnh nhỏ lên, cái đỉnh này trông kì lạ, chỉ to bằng nắm tay, trông có vẻ rất bình thường, mộc mạc tự nhiên, có một đạo uẩn không thể nói thành lời. 

 Diệp Thành ưng cái đỉnh này vì hắn cũng có một cái đỉnh nhỏ trông giống vậy. 

 Cái đỉnh mà hắn có được do năm xưa hắn cùng Hùng Nhị đi Thiên Huyền Môn tham gia buổi đấu giá mà có, vì nó mà hai tên đã liên thủ xử lý một kẻ ở cảnh giới Chân Dương, hắn đã luyện ra một giọt máu ma từ cái đỉnh đó, lần đầu tiên hắn mở ma đạo cũng là vì giọt máu đó và nhờ vậy mà hắn có thể giết được Lã Chí. 

 Khương Thái Hư từng nói cái đỉnh đó không hề đơn giản. 

 Những năm nay Diệp Thành vẫn luôn mang nó theo mình, hắn biết cái đỉnh đó bất phàm, cũng không ngờ rằng có thể thấy một cái đỉnh giống y hệt ở đây. 

 “Một trăm nghìn nguyên thạch, không trả giá”, thấy Diệp Thành nhìn chăm chú, lão già kia lên tiếng. 

 “Mười nghìn”, Diệp Thành giơ tay lên. 

 Ta không hét giá vậy đâu”, lão già giảo hoạt chép miệng. 

 “Ta chỉ trả đúng mười nghìn”, Diệp Thành gãi tai đáp lời, hắn mang không ít nguyên thạch nhưng dù gì cũng là tiền, bớt được ít nào hay ít nấy. 

 “Chín mươi nghìn”, lão già giảo hoạt bớt cho hắn một chút. 

 Diệp Thành không đáp lời giơ hai ngó tay lên. 

 Lão già giảo hoạt thấy vậy thì liếc nhìn Diệp Thành sau đó giơ ngón tay thể hiện số tám. 

 Diệp Thành lắc đầu giơ ba ngón tay. 

 Lão già kia lại nhìn Diệp Thành giơ ra bảy ngón tay. 

 Và cứ như vậy, cả hai không ai nói lời nào, bọn họ chỉ giơ tay ra hiệu khiến những người qua đường cảm thấy khó hiểu, người không biết còn tưởng hai người này đang chơi trò đố số. 

 Không biết mất bao lâu cả hai mới giơ tay tỏ ý tán đồng. 

 Diệp Thành cầm cái đỉnh đi, còn lão già kai thu về năm mươi nghìn nguyên thạch, cũng may lão già đó không biết nhìn đồ, nếu mà biết thì đừng nói là năm mươi nghìn, năm trăm nghìn chưa chắc lão ta đã bán. 

 Diệp Thành rời khỏi sạp hàng và tiếp tục đi tìm kiếm. 

 Cho tới tối muộn, khi kiếm được kha khá hắn mới quay về chỗ mà Yên Xích Hà thuê trọ. 

 Quay về phòng, Diệp Thành liền lấy ra những món pháp khí hôm nay hắn càn quét được, thu hoạch hôm nay của hắn có thể nói là chất được thành cả ngọn núi nhỏ, linh gương, lư đồng, sát kiếm, bảo ấn cần gì có nấy, tất cả đều ánh lên thần quang. 

 Vù! 

 Sau tiếng động này vang lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế ra, lơ lửng trên đống pháp khí có thể chất thành cả ngọn núi kia. 

 Hút! 

 Sau tiếng hô của Diệp Thành, Hỗn Độn Thần Đỉnh lại lần nữa rung lên, áp lực mạnh mẽ giáng xuống khiến nhiều món pháp khí bị nghiền nát còn phần tinh tuý bên trong pháp khí được hút vào bên trong thần đỉnh. 

 Diệp Thành đảo mắt, hắn lấy cái đỉnh nhỏ mua được và cái đỉnh trước kia mà hắn có ra. 

 Hai cái đỉnh lơ lửng trước mặt, cho dù là hình thái, kích thước và hoa văn khắc họa ở bên trên cùng khí tức đều y hệt nhau, Diệp Thành chắc chắn rằng hai cái đỉnh này do một người làm ra. 

 Vù! Vù! 

 Hai cái đỉnh như có cảm ứng, chúng rung lên và vang lên âm thanh vù vù như vui mừng, như kích động. 

 Không lâu sau đó, Diệp Thành tế ra tiên hoả bao quanh đỉnh. 

 Không biết mất bao lâu, bên trong đỉnh nhỏ luyện ra một giọt máu tươi với luồng khí ma sát bao quanh. 

 Diệp Thành há miệng nuốt giọt máu kia và bắt đầu luyện hoá. 

 Có điều lần này lại khác trước, hắn không hề cảm thấy đau đầu, miệng khô khốc. 

 Nghĩ tới năm xưa, khi đó hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, cũng nhờ có giọt máu ma ấy mà giúp hắn đột phá, đó là cả một tạo hoá, và là sự hỗ trợ rất lớn giúp hắn bước đi trên con đường đỉnh cao, cho tới bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in. 

 Nhất định là bất phàm! 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn lại cất hai cái đỉnh đi. 

 Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn đang rung lên, nó đã hút tinh khí của một đống pháp khí, lúc này đang tiêu hoá dần. 

 Diệp Thành liếc nhìn, thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn chưa tiến giới thì bất giác tặc lưỡi, gần chục triệu nguyên thạch mua về bao nhiêu pháp khí, ngươi hút hết mà còn chưa tiến giới. 

 Diệp Thành bất lực chẳng buồn nghĩ nữa, hắn khoanh chân ngồi xuống. 

 Phản phệ của đạo tắc Chuẩn Đế để lại ám thương, hắn cần nhanh chóng tiêu diệt, nếu để lại lâu thì sau này nhất định gặp chuyện chẳng lành. 

 Trời đã về khuya nhưng Thiên Phủ Thần Triều vẫn vô cùng náo nhiệt phồn hoa. 

 Có lẽ sức ảnh hưởng của buổi đấu giá ở Vọng Cổ Tinh quá lớn nên dù đã tới đêm muộn thì vẫn có người tới, vả lại số lượng còn không hề ít, đủ các kiểu người tu đạo, trong đó không thiếu những kẻ với thần thông lớn mạnh. 

 Nhìn vào trời xa, một đạo thần hồng bay qua với tốc độ rất nhanh đáp xuống thành trì của Thiên Phủ Thần Triều. 

 Đó là một nữ tử mặc y phục xanh, mặt che mạng, toàn thân thần hà rực rỡ, trông cô giống như vị tiên tử không nhuốm bụi trần, cô tới đây để tham gia buổi đấu giá, có lẽ vì thân phận không hề đơn giản nên phía trước và sau đều có hai bà lão đi theo hộ tống, tu vi đều là Chuẩn Thánh. 

 Tiên tử Bích Ba của Lăng Tiêu Cung! 

 Những tu sĩ tới đây đều đưa mắt nhìn, đặc biệt là những nam tu sĩ còn trẻ tuổi, ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt ái mộ. 

 Thấy vậy, nữ tử mặc y phục xanh và hai bà lão cứ thế ngó lơ và đi thẳng về phía trung tâm toà thành. 

 Ừm? 

 Trong gian phòng trọ, Diệp Thành khoanh chân nhắm mắt thì đột nhiên mở mắt, hắn lập tức xoay chuyển Chu Thiên Diễn Hoá. 

 Người chuyển kiếp, là nữ! 

 Đợi sau khi tính toán xong, Diệp Thành liền bật dậy, hắn phóng ra khỏi gian phòng trọ như ma quỷ, chạy đuổi theo một mạch, mắt loé sáng và vô cùng kích động, mỗi lần phát hiện có người chuyển kiếp hắn đều như vậy. 

 Mẹ kiếp? 

 Không có mắt à? 

 Diệp Thành vì bay quá nhanh nên kéo theo bao tiếng mắng chửi của những người trên con đường. 

 Tới gần rồi, tới gần rồi! 

 Diệp Thành chẳng buồn để ý tới những lời mắng chửi đó, hắn không có thời gian mà tranh luận, ánh mắt của hắn nhìn vào một hướng, người chuyển kiếp ở phía đó, vả lại không phải đang đứng mà là đang di chuyển. 

 Ở phía trước, một toà thần dinh sừng sững trong lớp mây mù ập vào mắt hắn. 

 Thần dinh này đại khí dồi dào, quả là phủ đệ thần linh, mây và sương bảo phủ, thần quang chiếu rọi tứ phương, uy lực mạnh mẽ, có cả chín mươi chín tầng mây dẫn lên bên trên, mỗi một tầng đều có thị vệ canh gác, vả lại tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Thiên tầng thứ ba, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng. 

 Thần Triều Trùng Địa, dừng bước! 

 Khi Diệp Thành tới đây, còn chưa bước lên tầng mây đã bị một thị vệ chặn lại, thấy tu vi của Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Thiên, vẻ mặt người kia tỏ ra ngạo mạn. 

 Thần phủ! 

 Diệp Thành ngẩng đầu nhìn bức hoành phi, có lẽ là thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều, là nơi ở của người thống trị Vọng Cổ Tinh, chỉ khi đứng ở bên dưới tầng mây mới có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực ở đây, bên trong này khí tức dồi dào. 

 “Chỉ còn thiếu một bước nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi, cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng hôm hắn gặp Niệm Vi. 

 “Còn không lui đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng đó thẫn thờ, tên thị vệ kia lại lần nữa nạt nộ. 

 “Đạo hữu, vừa rồi ai vừa đi vào trong này vậy?”, Diệp Thành không dám gây ồn ào, hắn cố kiềm chế cảm xúc, hơi tiến lên trước và biết điều nhét vào tay thị vệ một cái túi đựng đồ chứa một nghìn nguyên thạch. 

 “Tiên tử Bích Ba của Lăng Tiêu Cung”, có tiền trong tay, giọng điệu tên thị vệ kia dịu đi phần nào. 

 “Đạo hữu có thể nói với họ một tiếng là ta muốn gặp tiên tử Bích Ba không?”, Diệp Thành nói rồi nhét thêm một cái túi đựng đồ nữa. 

 “Ngươi?”, tên thị vệ kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, lần này thì hắn không nhận túi đựng đồ nữa. 

 “Mong đạo hữu thông báo giúp”. 

 “Việc này thì không được, tiên tử Bích Ba chính là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, chính là khách quý của Thiên Phủ Thần Triều, đâu phải ngươi muốn mà gặp được?” 


 “Người muốn gặp tiên bử Bích Ba có thể xếp hàng dài tới cả nghìn dặm”. 

 “Cũng chỉ có thần tử của Thần Triều ta mới xứng với tiên tử Bích Ba”. 

 “Một cảnh giới Thiên, đúng là không biết trời cao đất dày”, một tên thị vệ khác cũng liếc xéo Diệp Thành, ánh mắt khinh khi, “Ngươi không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì?” 

 “Nếu như ở bên ngoài kia thì lão tử đã đạp cho ngươi một đạp rồi”, Diệp Thành liếc nhìn đám thị vệ rồi từ tử mở mắt.