Tiên Võ Đế Vương

Chương 1683: Ông nghe ai nói?



Phách Mại Các là toà lầu các ở chính giữa thành Thiên Phủ Thần Triều. 

 Lầu các này rất hùng vĩ, tiên quang ngập tràn, bên trong tự hình thành một thế giới lớn, có thể chứa cả trăm nghìn người. 

 Khi Diệp Thành đi vào thì Phách Mại Các đã không còn chỗ. 

 Nhìn thoáng qua, Diệp Thành không khỏi thở dài một tiếng, thầm nói những người tới đây tham gia đấu giá đều không phải người bình thường, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, cũng có rất nhiều tu sĩ được thế lực lớn chống lưng. 

 “Tiểu tử, ở bên này”, Yên lão đạo cất tiếng từ một góc nào đó. 

 Diệp Thành dời mắt, đi thẳng đến góc đó, Yên lão đạo cũng khá nghĩa khí, chiếm chỗ trước cho hắn. 

 Diệp Thành vừa ngồi xuống, Yên lão đạo đã ghé sát lại, cánh mũi phập phồng, ngửi tới ngửi lui người Diệp Thành, ai không biết còn tưởng ông ta là chó và Diệp Thành là đống phân! 

 “Ông bị thần kinh à?”, Diệp Thành mắng. 

 “Nghe nói tối qua ngươi đến kỹ viện à?”, Yên lão đạo nói xong còn nháy mắt với Diệp Thành. 

 “Ông nghe ai nói?” 

 “Lão phu bấm đốt tay thấy đúng là ngươi đã đến kỹ viện”, Yên lão đạo ra vẻ mình là thầy bói, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Ta khuyên ngươi một câu, đến nơi đó nhiều không tốt đâu”. 

 “Lão phu cũng bấm đốt tay tính thấy tối qua ông đã đi ăn phân”, Diệp Thành cũng nói với vẻ mặt rất nghiêm túc. 

 “Chẳng ngon gì cả”, Yên Xích Hà nói xong còn chọc kẽ răng. 

 “Nhìn ra được”. 

 “Hai người…”, nghe cuộc trò chuyện của hai người, những người ngồi phía trước, phía sau, trái và phải đều đổ dồn ánh nhìn đầy ẩn ý về phía này, đặc biệt là vị ăn phân tối qua. 

 “Nhìn thấy chưa, người kia chính là Hoá Thiên Lão Tổ”, dưới ánh mắt kỳ lạ của bốn phía, Yên lão đạo chỉ về nơi cách đó không xa. 

 Nghe vậy Diệp Thành ngồi thẳng người lên một chút, nhìn theo hướng Yên lão đạo chỉ, nhìn thấy một người mặc áo choàng đen kín mít. 

 “Ông ta che giấu diện mạo và khí tức rồi mà ông cũng nhận ra được à?”, Diệp Thành nhìn Yên lão đạo với vẻ không tin. 

 “Xem thường ta đúng không?”, Yên lão đạo lấy bầu rượu ra: “Lão đạo ta hàng yêu diệt ma gần nghìn năm nay vẫn phải có chút đạo hạnh này, đừng nói ông ta chùm áo choàng đen, cho dù có biến thành đống phân thì ta vẫn có thể nhận ra”. 

 “Ông đúng là có duyên với phân”, Diệp Thành nói xong lại nhìn về phía Hoá Thiên Lão Tổ, đó là một bậc Chuẩn Thánh, hơn nữa còn không phải Chuẩn Thánh bình thường, xét về thực lực, ông ta cũng không yếu hơn Pháp Thông bao nhiêu. 

 “Người của Quỷ Hoàng Tông”, khi Diệp Thành đang nhìn thì có người kinh ngạc hô lên. 

 “Quỷ Hoàng Tông”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi cũng nhìn về hướng đó, ở lối vào có một thanh niên tóc đỏ đang bước tới, thần mang tản ra quanh người khiến người khác không dám nhìn thẳng, trên đầu hắn ta có hai cái sừng, vừa nhìn là biết không phải tu sĩ nhân loại, sau lưng thanh niên ấy còn có hai ông lão đi theo, cũng đều là Chuẩn Thánh. 

 “Huyết mạch bá đạo thật”, Diệp Thành theo dõi thanh niên tóc đỏ có sừng trên đầu: “Không ngờ còn mạnh hơn cả Hoa Thiên”. 

 “Đó là thần tử của Quỷ Hoàng Tông”, Yên lão đạo nói: “Như ngươi thấy đấy, hắn ta không phải tu sĩ loài người, bản tướng là một con ác thú tên là Liêu. Người ta đồn rằng tổ tiên của chúng là hồng hoang dã thú Cùng Kỳ, huyết mạch của chúng cực kỳ bá đạo, có thể so sánh với Thánh thể”. 

 “Liêu, Cùng Kỳ”, Diệp Thành nhẩm lại, hắn chưa từng nghe thấy Liêu, nhưng đại danh Cùng Kỳ thì như sấm bên tai, đó là hồng hoang dã thú có thể sánh vai với Thao Thiết, huyết mạch của nó không kém hơn phượng hoàng. 

 “Đến Quỷ Hoàng Tông cũng đến rồi”, phía dưới vẫn vang lên tiếng bàn tán không ngớt. 

 “Đầu tiên là Lăng Tiêu Cung, sau lại là Quỷ Hoàng Tông, buổi đấu giá lần này xem ra không tới lượt chúng ta rồi”. 

 “Vốn cũng không liên quan đến chúng ta mà”. 

 “Thú vị”, thần tử Quỷ Hoàng cười âm hiểm, đi thẳng lên lầu ba, khoé miệng còn mang theo ý cười vui đùa, vừa đi hắn ta vừa nhìn về nhã gian của Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung, ánh mắt đầy khinh miệt. 

 “Không ngờ còn đột phá trước ta”, Hoa Thiên nhìn thần tử Quỷ Hoàng với ánh mắt u ám. 

 “Có lẽ thần nữ cũng đã nhìn ra thần tử Quỷ Hoàng mạnh đến mức nào rồi”, trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bà lão áo đen nhìn tiên tử Bích Ba: “Đấu riêng với hắn thần nữ đã không phải đối thủ, huống chi là một đấu hai”. 

 “Mọi việc đều do con người”, tiên tử Bích Ba khẽ nói, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt cô ta đang nhìn Diệp Thành phía dưới. 

 “Khi nào thì tiên tử gặp ta?”, Diệp Thành truyền âm tới. 

 “Một lát nữa”. 

 “Được”, Diệp Thành cười nhẹ. 

 “Tiểu tử, có thể đấu giá được bảo bối nào thì đấu giá món đó, đừng món nào cũng muốn”, Yên lão đạo chọc chọc Diệp Thành. 

 “Ta biết điều này”, Diệp Thành ngoáy tai, tham gia đấu giá kỵ nhất là kết thêm thù oán, nhưng lại là hoạt động dễ kết thù oán nhất, đến Chuẩn Thánh cũng không dám lộ mặt chứ nói gì là hắn, có lẽ cũng chỉ có hai nhân vật lớn của Lăng Tiêu Cung và Quỷ Hoàng Tông mới dám quang minh chính đại đi vào. 

 “Trật tự”, giữa những tiếng ồn ào, một giọng nói hư ảo vang lên. 

 Lời này vừa cất lên, Phách Mại Các đang sôi động lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đài cao trước mặt. 

 Trên đài cao, một ông lão tóc trắng bước lên, từ phong thái đến cốt cách đều cao quý, khí chất tao nhã, là một bậc Chuẩn Thánh, so với những kẻ gian ác thì ông ta giống như lão gia gia hiền lành, ôn hoà. 

 Người này là trưởng lão của Thiên Phủ Thần Triều, Trường Thiện Chân Nhân của Vọng Cổ Tinh. 

 “Như mọi năm, không được gây sự”, Trường Thiện Chân Nhân nở nụ cười hiền từ. 

 “Mọi người đều biết quy tắc rồi”. 

 “Vậy thì buổi đấu giá chính thức bắt đầu”, Trường Thiện Chân Nhân nói rồi phất tay lấy ra một thanh sát kiếm màu đỏ, để nó lơ lửng giữa không trung. 

 “Thần kiếm tuyệt quá”, bên dưới vang lên những tiếng cảm thán, nhưng đều là tu sĩ cảnh giới Hoàng, các Chuẩn Thánh đều đang nhắm mắt dưỡng thần. 

 “Pháp khí Xích Diệm cảnh giới Hoàng được đúc bằng thiên ngoại xích huyền kim, giá khởi điểm là ba trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”. 

 “Ba trăm năm mươi nghìn”. 

 “Ta trả bốn trăm nghìn nguyên thạch”. 

 “Năm trăm nghìn, ta lấy nó”. 

 Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời phía dưới đã có người ra giá, có người ra giá là sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, tiếng la hét nối tiếp nhau, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, mùi thuốc súng nồng nặc, mấy người đấu giá kịch liệt đến mức bắn ra hàn mang, như thể sắp đánh nhau đến nơi. 

 Cuối cùng món đồ đấu giá đầu tiên của Vọng Cổ Tinh đã được bán với giá một triệu nguyên thạch khiến người xem đều xuýt xoa. 

 “Một thanh thần kiếm cảnh giới Hoàng thôi mà cũng bán được một triệu nguyên thạch”, Yên lão đạo ở trong góc cười gằn. 

 “Thần kiếm kia không phải thứ bình thường”, Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng. 

 “Đương nhiên rồi”. 

 “Thương Long Thần Châu từng được ngâm trong máu Thương Long, giá khởi điểm ba trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, trên đài cao, Trường Thiện Chân Nhân lại cất lời, trong tay cũng có thêm một viên linh châu màu tím, tiên quang rực rỡ toả ra tứ phía. 

 “Ba trăm năm mươi nghìn”. 

 “Năm trăm nghìn nguyên thạch, nó thuộc về ta”. 

 “Năm trăm nghìn mà đã đòi có được Thương Long Thần Châu? Ta trả sáu trăm nghìn”. 

 “Này này, ngươi đi đâu đấy?”, khi mọi người đang đấu giá kịch liệt thì Yên lão đạo chợt thảng thốt nhìn thấy Diệp Thành đã đứng lên. 

 “Đi vệ sinh”, Diệp Thành thản nhiên đáp. 

 “Sao không nhịn chết luôn đi”, Yên lão đạo nói xong lại hướng mắt lên đài cao, quan sát mọi người đấu giá. 

 Diệp Thành rời đi nhưng không phải đi vệ sinh mà là tiên tử Bích Ba truyền âm tới bảo hắn lên nhã gian lầu ba. 

 Có lẽ là mọi người đều đang tập trung vào cuộc đấu giá nên không ai để ý đến hắn. 

 Ấy? 


 Là ai đây! 

 Diệp Thành lại lẩm bẩm lần nữa rồi quay người đi lên bậc thang mây dẫn đến lầu ba. 

 Coi thường ngươi rồi! 

 Diệp Thành vừa lên lầu, thư sinh nữ giả trang nam ở nơi xa ấy hơi quay đầu lại, khoé miệng mang theo ý cười.