Tiên Võ Đế Vương

Chương 1687: Ta không đáng tin vậy sao?



“Lăng Tiêu Cung ra giá mười triệu năm trăm mười, còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân nói rồi không quên liếc nhìn vào nhã gian nơi thần tử của mình ở đó, vẻ mặt có phần không mấy vui vẻ. 

 “Mười triệu sáu trăm”, Hoa Thiên cười u ám. 

 “Mười triệu bảy trăm”, Hoa Thiên vừa dứt lời thì Diệp Thành liền tăng giá. 

 “Mười triệu tám trăm”. 

 “Mười triệu chín trăm”. 

 “Hai tên này điên rồi sao?”, bên dưới tặc lưỡi. 

 “Đúng là vở kịch hay”. 

 “Có tiền đúng là khác”, có người tặc lưỡi, vẻ mặt kì quái, cũng cùng tham gia đấu giá nhưng khoảng cách sao lại lớn đến vậy chứ. 

 “Thần tử có tăng giá không?”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành liếc nhìn về phía đối diện. 

 “Đạo hữu đã muốn thì ta nhường”, Hoa Thiên cười mỉa mai, hắn đã đạt được mục đích khiến Lăng Tiêu Cung bỏ thêm gần mười triệu nguyên thạch nên trong lòng rất hả hê. 

 “Vậy thì cảm ơn thần tử”, Diệp Thành dứt lời nhưng khoé miệng lại nhếch lên cười tôi độc. 

 “Diệp Thành, ngươi chắc chắn có nhiều tiền vậy chứ?”, Bích Du nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò. 

 “Ta không đáng tin vậy sao?” 

 “Đáng tin”, Bích Du mỉm cười. 

 “Lân vương thiên thuẫn được tạo thành từ vảy kì lân, đâm vạn lần không hỏng, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, Trường Thiên Chân Nhân bên dưới đã thu lại cửu tiêu thần lộ sau đó lật tay lấy ra một cái thuẫn khiến tất cả mọi người phải ngồi thẳng lên, người nào người nấy mắt loé sáng. 

 “Bảo bối tốt, ta ra giá sáu trăm nghìn”. 

 “Bảy trăm nghìn”. 

 “Một triệu”, một người giọng nói vang dội như tiếng chuông đồng khiến đầu óc ai nấy đều ong ong, nó có khả năng duy trì tu vi khiến nhiều người đầu óc choáng váng. 

 “Ngươi có bệnh phải không?”, sau vài giây, bên dưới vang lên tiếng mắng chửi. 

 “Hơn mười triệu còn chẳng hét, mới có một triệu mà đã lớn lối như vậy, tự hào lắm sao?” 

 “Lão tử có tiền, sao nào?” 

 “Được, một triệu phải không? Lão tử hơn ngươi một trăm ngàn”, có người không phục, tức tối rời đi. 

 “Ngươi giỏi, ta cho ngươi”, người kia tỏ vẻ khó chịu, sau đó lại ngồi về vị trí cũ kéo theo rất nhiều ánh mắt châm chọc của những người khác. 

 “Bích Du, cô đã từng nghe nói tới Côn Luân Hư chưa?”, khi bên dưới diễn ra đấu giá, Diệp Thành nhìn sang Bích Du. 

 “Chưa từng”, Bích Du lắc đầu. 

 “Đại la chư thiên, thần đỉnh, cửu hoang thiên, đại hạ thần triều thì sao?” 

 “Ta không biết”. 

 “Chư Thiên Kiếm Thần thì nghe rồi chứ?” 

 “Có nghe nói qua”, Bích Du mỉm cười, “Đại La Kiếm Tông của Tử Vi Tinh có liên quan tới Chư Thiên Kiếm Thần”. 

 “Cô có tinh không đồ của Tử Vi Tinh không?”, Diệp Thành vội hỏi. 

 “Ta không có, cung chủ có lẽ có”, Bích Du nói, “còn mấy cái tên như Côn Luân Hư mà ngươi nói thì cung chủ có khả năng biết, lần này ngươi theo ta về đi hỏi cung chủ, có lẽ sẽ có đáp án”. 

 “Cũng chỉ còn cách này thôi”. 

 “Rồi sẽ tìm thấy thôi”. 

 “A…!”, khi hai người đang nói chuyện thì bên trong Phách Mại Các chợt vang lên tiếng thét đau đớn của nữ tử. 

 “Vang lên từ nhã gian của Quỷ Hoàng Tông”, buổi đấu giá đang diễn ra sôi nổi thì bị gián đoạn bởi tiếng thét của nữ nhân, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này như đoán ra xảy ra chuyện gì. 

 “Lại có nữ tử vô tội bị hại rồi”, có người thở dài. 

 “Chuyện của ba năm trước lão tử vẫn còn nhớ như in, thần tử của Quỷ Hoàng làm nhục một nữ tu sĩ mà diệt cả nhà của người ta”. 

 “Thần tử của Quỷ Hoàng Tông tàn bạo ai ai cũng biết, bọn họ không cảm thấy làm lạ nữa, ai bảo người ta là người của Quỷ Hoàng Tông?” 

 “Nhìn ta làm gì, đấu giá tiếp đi”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bên trong nhã gian kia vang lên tiếng nạt nộ của thần tử, và đúng như bên dưới đồn đoán, hắn đang làm nhục một nữ tu sĩ một cách tàn bạo, vả lại còn tàn bạo hơn cả Hoa Thiên, trong nhã gian đã không chỉ có một nữ tu bị chà đạp đến chết. 

 “Đây là Thần Triều, mong thần tử Quỷ Hoàng nể mặt”, Trường Thiện Chân Nhân giọng nói thâm trầm. 

 “Tiền bối có lời thì vãn bối phải nghe rồi”, thần tử Quỷ Hoàng cười bỡn cợt, sau đó đứng dậy nhưng nữ tu bên dưới thân hắn đã không còn hơi thở, ruột gan đứt đoạn, chết thảm hại. 

 “Tiếp tục đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân trầm giọng sau đó lại lần nữa lật tay lấy ra vật phẩm đấu giá. 

 “Tiếp tục, tiếp tục”. 

 “Hắn ta còn tàn nhẫn hơn cả Hoa Thiên”, trong nhã gian, lời nói của Bích Du lạnh thấy rõ. 

 “Thế giới mà kẻ mạnh làm vua chính là như vậy”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời. 

 “Haiz…!” 

 “Nghe nói Lăng Tiêu Cung của cô và Quỷ Hoàng Tông đều là sự tồn tại lâu đời?”, Diệp Thành hỏi lại. 

 “Sao phải so với Quỷ Hoàng Tông, Thiên Phủ Thần Triều và rất nhiều cổ tinh khác cũng là sự tồn tại lâu đời”. 

 “Ồ?” 

 “Có lẽ ngươi không biết Lăng Tiêu Cung của ta là sự tồn tại thế nào”, Bích Du nói, “Lăng Tiêu Cung đều là nữ tử nhưng không cấm song tu với nam tử bên ngoài, người song tu sinh ra nữ tử thì sẽ ở lại Lăng Tiêu Cung còn sinh ra nam tử thì sẽ cho nam tử đó tu bên ngoài”. 

 “Nghe mới lạ đó”, Diệp Thành ho hắng. 

 “Từ xưa đến giờ Lăng Tiêu Cung đều như vậy”, Bích Du mỉm cười, “cho nên rất nhiều cổ tinh và thế lực ở tinh vực này đều có cùng huyết mạch với Lăng Tiêu Cung, cũng chính vì vậy mà thế lực của Lăng Tiêu Cung vô cùng phức tạp”. 

 “Trước khi tới đây ta có nghe nói một chuyện, Lăng Tiêu Cung có người tranh chức cung chủ với cô, không biết là thật hay giả?” 

 “Quả thực có việc này”, Bích Du gật đầu, “cung chủ đấu võ cần dẫn theo một nam tu cùng ra trận, và lần này nữ đệ tử cùng tranh với ta chính là hậu bối kế nhiệm đời sau của cung chủ, thế lực ở Lăng Tiêu Cung có thể coi là vững mạnh”. 

 “Ta thấy có hứng thú đấy, cô ta song tu với ai mà lại đưa người đó ra trận?”, Diệp Thành bật cười. 

 “Đó là thần tử Quỷ Hoàng”, Bích Du nói rồi trong đôi mắt loé lên hàn quang. 

 “Vậy còn cô? Đã tìm được ai chưa?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Bích Du. 

 “Ta không tìm ai cả, chỉ một mình ta”. 

 “Một đấu hai, nhất định sẽ bại”. 

 “Ta vốn không quan tâm tới chức vị cung chủ”, Bích Du khẽ mỉm cười kéo tay Diệp Thành sau đó ngả đầu vào vai hắn, “xong việc lần này ta sẽ cùng ngươi đi tìm người của Đại Sở, ngươi đừng bỏ rơi ta nữa, tinh không rộng lớn, Chư Thiên Vạn Vực này Diệp Thành đi đâu Bích Du ta đi theo đó”. 

 Diệp Thành mỉm cười không nói gì. 

 Trong nhã gian chìm vào im lặng, không phải vì cảnh tượng ướt át trong tưởng tượng mà mọi thứ đều diễn ra vô cùng bình dị. 

 Bên dưới, buổi đấu giá vẫn rất náo nhiệt, từng món bảo bối được lấy ra, người đấu giá mặt mày đỏ gay, nếu không phải là Phách Mại Các cấm đấu đá âm thầm thì e rằng đã có không ít người nhảy vào đánh nhau rồi. 

 Trong lúc này, Yên lão đạo cũng ra tay và thu về được một bộ bí quyển. 

 Hoa Thiên lão tổ cũng ra tay bỏ ra cái giá ba triệu cao ngất và thu về một món pháp khí không hề yếu. 

 Điều khiến người ta phải tặc lưỡi đó là Quỷ Hoàng Thần Tử, hắn không làm nhục nữ tu nữa mà liên tiếp ra tay đấu giá, tài sản giàu có chèn ép cả đám người, và về cơ bản chẳng ai dám đối đầu với hắn. 

 Không biết từ bao giờ bên trong nhã gian Diệp Thành mới đứng dậy tới phía trước ô cửa nhìn xuống bên dưới. 

 Bích Du cũng đứng dậy kề vai với Diệp Thành. 

 Lúc này trên cao đài, Trường Thiện Chân Nhân đã lấy ra một món đồ, chính là vật đấu giá của lần này. 

 Nhìn từ xa, đó là một viên thần châu to chừng hũ rượu, thế nhưng người ta lại không đấu giá viên thần châu này mà đấu giá một tia lôi chớp màu tím được phong ấn bên trong, tiên quang chiếu rọi, uy lực bá đạo. 

 Thiên lôi? 

 Bên dưới ngỡ ngàng, các Chuẩn Thánh ngồi thẳng dậy như nhìn ra nguồn gốc của nó. 

 Bảo bối tốt! 

 Ánh mắt nhiều người loé lên quang mang, đã có người nắm chặt tay bất cứ lúc nào cũng có thể ra giá, lôi chớp trong thiên kiếp là bá đạo nhất, đó là bảo vật mà trời cao thai nghén, chỉ có thể cầu có được. 

 Đó là của ta! 

 Hoa Thiên có lẽ không biết khi hắn nhìn thần tử Quỷ Hoàng thì tên kia cũng đang nhìn hắn. 

 Diệp Thành nhìn hai bên, hắn cũng đã đoán trước Hoa Thiên nhất định sẽ đánh đổi mọi thứ để có được thiên lôi kia. 

 Muốn có thì phải trả giá! 

 Diệp Thành vặn cổ.