Tiên Võ Đế Vương

Chương 1692:  Chiếc hộp này thật tuyệt! 



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi. 

 Ánh trăng sáng chiếu khắp Vọng Cổ Tinh, ban đêm đáng lẽ phải yên tĩnh nhưng Phách Mại Các vẫn sôi động lạ thường. 

 Cuộc đấu giá kéo dài một ngày rồi vẫn tiếp tục, nhưng những người tới đấu giá không hề mệt mỏi, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, Phách Mại Các cũng rất biết tạo không khí, từng món dị vật đưa ra đều được đẩy lên cao trào. 

 Hoa Thiên im lặng ngồi yên trong nhã gian, ồ không đúng, nên nói là bị giam cầm mới phải. 

 Thần tử Quỷ Hoàng cũng rất im lặng, nhàn nhã nằm trên ghế dựa, vuốt ve thân thể lạnh lẽo trên chiếc giường nhỏ như tên biến thái, lại thêm bề ngoài hơi dữ tợn mang lại cho người ta cảm giác u ám đáng sợ. 

 Diệp Thành cũng đang yên lặng uống trà, từng bảo vật được đưa ra nhưng hắn không ra tay lần nào nữa. 

 Bích Du thì như một người vợ hiền, đứng sau lưng Diệp Thành bóp vai đấm lưng cho hắn, thấy hắn đã lâu không lên tiếng thì khẽ cười hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?” 

 “Bích Du, cô đã mơ bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhàn nhạt nói. 

 “Mơ?”, Bích Du ngẩn ra, đến khi phản ứng lại mới đáp: “Đương nhiên là rồi chứ”. 

 “Giấc mơ của hai người đan xen với nhau là ngụ ý gì?” 

 “Giấc mơ đan xen?”, Bích Du khẽ nhíu mày: “Là thế nào?” 

 “Tức là cô mơ, ta cũng mơ, cùng mơ về một nơi, hơn nữa chúng ta còn gặp nhau trong mơ”. 

 “Sao có thể thế được?”, Bích Du cười khẽ: “Đây là hư ảo và thực tế”. 

 “Có lẽ là do ta nghĩ nhiều”, Diệp Thành cười nhẹ, chậm rãi đứng dậy, không biết bao lâu sau hắn lại đứng trước cửa sổ, nhìn nhã gian của thần tử Quỷ Hoàng trước rồi mới nhìn xuống phía dưới. 

 Trên vân đài, Trường Thiện Chân Nhân cất vật đấu giá của lượt trước rồi lại lấy ra một chiếc hộp bạch ngọc. 

 Chiếc hộp vừa được lấy ra, thần tử Quỷ Hoàng đang nằm nhàn nhã trên ghế dựa trong nhã gian đột nhiên mở mắt, ánh sáng nóng rực lướt qua trong mắt, máu trong người sôi trào, dường như rất vui mừng. 

 Bên dưới, Trường Thiện Chân Nhân đã cho chiếc hộp bạch ngọc lơ lửng giữa không trung. 

 Chiếc hộp này thật tuyệt! 

 Ánh mắt những người đấu giá bên dưới đều sáng ngời, họ nhìn chằm chằm chiếc hộp bạch ngọc, đều là người đã có tuổi, đương nhiên họ nhìn ra được sự phi thường của chiếc hộp này. 

 Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là vật phẩm đấu giá lần này không phải chiếc hộp, mà là bảo vật bên trong hộp, bên trên có phong ấn, hơn nữa không chỉ một phong ấn nên càng khiến mọi người tò mò hơn. 

 Mở! 

 Sau tiếng hô nhẹ của Trường Thiện Chân Nhân, phong ấn của chiếc hộp được mở ra. 

 Gầm! 

 Ngay lập tức, một tiếng gầm thét vang lên từ trong chiếc hộp, mang theo khí thế man hoang và hung tàn khát máu, khiến cho mọi người có mặt đều biến sắc, tu sĩ Chuẩn Thánh cũng phải cau mày. 

 Đó là gì? 

 Mọi người lại gần mới thấy trong chiếc hộp đang phong ấn một khúc xương dài năm tấc vẫn còn đang dính máu, tản ra ánh sáng kỳ dị, khí tức cuồng bạo dâng trào, loáng thoáng còn có thể thấy dị tượng xuất hiện, đó là một con hồng hoang mãnh thú dữ tợn, lúc này nó đang gào thét với bầu trời. 

 Cùng Kỳ! 

 Thư sinh đang yên lặng đọc sách khẽ thì thầm, trong mắt còn có nét kinh ngạc. 

 Cùng Kỳ! 

 Không chỉ thư sinh đó nhận ra mà rất nhiều Chuẩn Thánh hiểu nhiều biết rộng cũng đã nhận ra, vẻ mặt mọi người thay đổi rất lớn, đó là mãnh thú hồng hoang có thể so sánh với Thao Thiết, huyết mạch không yếu hơn phượng hoàng. 

 Không ngờ lại là xương Cùng Kỳ! 

 Bích Du ở trong nhã gian cũng ngạc nhiên, trước đó cô không nhận được tin nào về nó cả. 

 So với cô, Diệp Thành bình tĩnh hơn nhiều, bởi hắn đã nghe lén được từ trước, bây giờ nhìn thấy xương Cùng Kỳ đúng là rất có áp lực, cho dù chỉ là xương nhưng uy áp từ huyết mạch vẫn còn. 

 Cùng Kỳ! Cùng Kỳ! 

 Trong nhã gian, hơi thở của thần tử Quỷ Hoàng trở nên dồn dập, trong mắt tràn đầy hung ác, hắn ta nóng lòng muốn có được xương Cùng Kỳ lắm rồi. 

 Hai vị lão bối bên cạnh cũng hít sâu một hơi, lần này bọn họ đến vì xương Cùng Kỳ, nếu hoà vào cơ thể thì thần tử Quỷ Hoàng chắc chắn sẽ lột xác, đó là một cơ hội nghịch thiên. 

 Phong ấn! 

 Giữa những âm thanh kinh ngạc, Trường Thiện Chân Nhân lại phong ấn chiếc hộp bạch ngọc, ông ta nhìn xuống phía dưới: “Chắc các vị đạo hữu cũng đã nhìn thấy, đây là xương Cùng Kỳ, còn Cùng Kỳ là loài vật gì thì chắc không cần lão phu phải nói nhiều nữa”. 

 “Hồng hoang mãnh thú”. 

 “Dù chỉ là xương cũng là bảo vật vô thượng”. 

 “Thứ này mà cũng mang ra đấu giá, Thiên Phủ Thần Triều đúng là mạnh tay!”, trong Phách Mại Các tràn ngập tiếng tấm tắc. 

 “Giá khởi điểm là năm triệu, bắt đầu đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng. 

 “Cộng hết gia sản lại cũng chẳng bằng giá khởi điểm này”, có người ho khan, vẻ mặt rất gượng gạo. 

 “Năm triệu, gom góp thì cũng sẽ đủ thôi”. 

 “Nếu biết trước có bảo vật này thì lúc trước đã tiết chế hơn rồi”, rất nhiều Chuẩn Thánh đều đau lòng, đấu giá bao nhiêu bảo vật, đã tiêu kha khá tiền, bây giờ họ chỉ có thể trơ mắt nhìn. 

 “Ồn ào”, giữa những tiếng bàn tán xôn xao, tiếng quát của thần tử Quỷ Hoàng trong nhã gian của Quỷ Hoàng Tông chợt vang lên. 

 “Ngươi…”, các Chuẩn Thánh tức tái mặt, đường đường là nhóm Chuẩn Thánh mà lại bị một cảnh giới Hoàng quát, đúng là mất mặt, nhưng vì sự lớn mạnh của Quỷ Hoàng Tông nên họ chỉ đành nhịn. 

 “Năm triệu mốt, Quỷ Hoàng Tông ta lấy nó”, thần tử Quỷ Hoàng cất lời, giọng điệu mang theo ý lạnh như đang nói ai dám giành đồ cùng Quỷ Hoàng Tông đều sẽ phải chết rất khó coi. 

 “Ngươi đã nói như thế rồi còn ai dám lấy nữa”, một giọng nói vang lên, nhưng không biết là ai nói. 

 “Quỷ Hoàng Tông ra giá năm triệu mốt, có ai tăng giá nữa không?”, Trường Thiện Chân Nhân nhìn xuống. 

 “Đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành mở lời, tràng cười vang vọng khắp Phách Mại Các: “Ta trả sáu triệu”. 

 “Lại có kịch hay rồi”, Diệp Thành đột nhiên chen vào khiến mọi người đều ngồi thẳng dậy, im lặng bao nhiêu lâu cuối cùng thần chơi xỏ cũng ra tay, nhớ lại màn đấu giá lúc trước của hắn với Quỷ Hoàng Tông, đến giờ họ vẫn còn thích thú, thế lực lớn ra tay không phải là chuyện một hai triệu. 

 “Có kẻ không có mắt thật kìa”, thần tử Quỷ Hoàng cười âm u, dường như đã biết trước rằng Diệp Thành sẽ chen ngang. 

 “Hồng hoàng dã thú, bảo bối như này làm sao có thể bỏ qua”, Diệp Thành cười đùa giỡn: “Ngược lại là thần tử Quỷ Hoàng đấy, ngươi nên nương tình mới phải, nếu có thể nhường cho tại hạ thì ta nhất định vô cùng cảm kích”. 

 “Ngươi là cái thá gì mà ta phải nhường?”, thần tử Quỷ Hoàng thoải mái vặn vẹo khớp cổ. 

 “Nếu vậy thì dựa vào khả năng thôi”, Diệp Thành nhún vai: “Ta trả sáu triệu”. 

 “Hơn ngươi một triệu, Quỷ Hoàng Tông trả bảy triệu”, thần tử Quỷ Hoàng cười nhạo báng, không có chút áp lực. 

 “Tám triệu”. 

 “Chín mươi triệu”. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Diệp Thành vừa nói xong, tiếng phụt nước trà ở Phách Mại Các nối tiếp nhau vang lên, sau đó là tiếng ho sặc sụa, hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều bị sặc, suýt thì không thở được mà chết. 

 “Chín mươi triệu? Ta không nghe nhầm chứ?”, có người lắc đầu, choáng váng đầu óc, cả phòng đấu giá như muốn nổ tung. 

 “Là chín mươi triệu chứ không phải chín triệu?” 

 “Một lúc tăng thêm tám mươi mốt triệu luôn?” 

 “Con mẹ nó chứ!” 

 “Thần tử đừng trách, chỉ là chúng ta sốc quá thôi”, trong nhã gian của Thần Triều, ba Chuẩn Thánh đang cầm khăn tay lau mặt cho Hoa Thiên, vừa nãy ba người họ cực kỳ ăn ý, phun hết nước trà trong miệng lên mặt hắn ta, khiến hắn ta sững sờ, choáng váng. 

 “Bích Du, lần sau uống trà thì tránh xa ta ra”, trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung, Diệp Thành cũng đang vuốt nước trà trên mặt xuống, xem ra cũng bị người khác phun vào mặt. 

 “Chín mươi triệu, ngươi điên rồi à?”, Bích Du nhìn Diệp Thành, kinh ngạc đến mức tái mặt, cô cũng không ngờ rằng Diệp Thành sẽ làm như vậy, đến giờ đầu vẫn còn hơi choáng đây. 

 “Có gì đâu, có gì đâu”, Diệp Thành vuốt tóc, nhìn nhã gian bên cạnh.