“Ngươi chơi ta?”, thần tử Quỷ Hoàng phẫn nộ tung một chưởng đánh thủng một lỗ của nhã gian, hắn ta bày ra bộ mặt tôi độc nhìn về phía nhã gian của Lăng Tiêu Cung.
“Thần tử nói vậy thì ta phải tăng giá rồi?”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.
“Ngươi…”, thần tử Quỷ Hoàng tức tối nói không thành câu, suýt chút nữa thì phun ra máu, Diệp Thành hét một câu mà đã đẩy cái giá tăng thêm tám mươi triệu một trăm khiến hắn trở tay không kịp, cho tới bây giờ đầu óc hắn vẫn còn ong ong.
“Tiểu hữu này, ngươi chắc chắn là chín mươi triệu chứ?”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng hỏi thăm dò Diệp Thành.
“Đương nhiên không phải là giả rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
“Trời đất, đây mới đúng là vị thần” bên dưới xôn xao, mặt mày ai nấy nhìn Diệp Thành tỏ rõ sự thán phục.
“Thần chơi xỏ ra tay đúng là không hổ danh”.
“Theo lão phu thấy thì tên này ra vẻ cũng được lắm”.
“Tiểu hữu này trả chín mươi triệu, có ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lau mồ hôi trên trán, nói rồi không quên liếc nhìn thần tử Quỷ Hoàng.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp”, lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng lúc này mặt mày đã méo xệch, hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn giết người, trông hắn lúc này chẳng khác gì một con chó đang gào thét, khí thế hung hãn tàn bạo, sát khí khủng khiếp, lại thêm bộ dạng trông giống như con quái vật của hắn khiến người ta nhìn mà rợn người.
“Nếu thần tử không cần thì tại hạ phải lấy về hầm canh rồi, canh được hầm từ xương cùng kì thì mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon”.
“Phụt”, Diệp Thành vừa dứt lời, thần tử Quỷ Hoàng đã phun ra cả ngụm máu, hắn suýt chút nữa thì ngã ngửa.
“Lão phu thấy tên này ra vẻ được lắm”, nhóm lão bối bắt đầu tỏ ra không an phận.
“Trước đó khiến thần tử Thần Triều phun ra máu, còn giờ lại khiến thần tử Quỷ Hoàng tức phun máu tiếp, đạo hành chơi xỏ của tên này đúng là không vừa”.
“Phải có được tinh thạch kí ức”.
“Thần tử, người có tăng giá nữa không?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Trường Thiện Chân Nhân lại một lần nữa nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng.
“Tăng”, thần tử Quỷ Hoàng gằn lên phẫn nộ, hắn phun ra máu khắp trời, đó là tinh cốt của cùng kì, chính là tinh cốt của tiên tổ hắn, đối với hắn mà nói là thần vật vô thượng, nó có vai trò quan trọng thế nào chứ, hắn tới đây cũng vì tinh cốt này, chín mươi triệu nguyên thạch sẽ không thể là lí do cản đường hắn được.
“Chín mươi triệu một trăm”, thần tử Quỷ Hoàng rít lên khiến Phách Mại Các như rung chuyển.
“Tiểu hữu, cẩn thận đừng để nội tạng bắn ra ngoài”, bên dưới vang lên tiếng xôn xao, người nói chính là thư sinh đang lật mở cổ thư, “chín mươi triệu mà thôi, Quỷ Hoàng Tông thừa sức trả”.
“Tên này là ai?”, một câu nói của người thư sinh kia kéo theo mọi ánh mắt của tất cả mọi người.
“Hiên ngang đụng vào Quỷ Hoàng Tông, nhất định không đơn giản”, rất nhiều lão tu sĩ nhìn với ánh mắt ý tứ, đặc biệt là những Chuẩn Thánh, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn thư sinh kia càng thêm ngưỡng mộ.
“Lăng Tiêu Cung có tăng thêm tiền không?”, có người khẽ lên tiếng sau đó di chuyển ánh mắt từ người thư sinh kia sang Lăng Tiêu Cung.
“Tiên tử, người quả là càng ngày càng xinh đẹp”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bên trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung vang lên giọng nói này của Diệp Thành.
“A…ngươi nhẹ một chút được không?”
“Hay là nàng ở trên đi?”
“Đáng ghét”.
“Đây…đang diễn trò ân ái sao?”, bên dưới ai nấy đều há hốc miệng, vẻ mặt đặc sắc, đã khiến người ta tức điên lên rồi mà còn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lại nhìn vào bên trong nhã gian, Diệp Thành và Bích Du đang nhàn nhã ngồi thưởng trà, không hề có cảnh tượng nam nữ trên giường như người ta tưởng tượng, còn câu đối thoại vừa rồi của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là diễn mà thôi.
Sự thực chứng minh bọn họ diễn rất đạt, thần tử Quỷ Hoàng suýt chút nữa thì ngất đi.
“Làm tốt lắm”, Bích Du giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng Diệp Thành, cô cười tươi như hoa.
“Cô cũng đâu có kém”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Không biết tiểu hữu có trả thêm không?”, Trường Thiện Chân Nhân ho hắng nhìn vào nhã gian của Lăng Tiêu Cung.
“Không”.
“Giết! Giết! Giết!”, bên trong Quỷ Hoàng Tông, thần tử Quỷ Hoàng như một con chó điên đang gào thét, mặt mày tôi độc, sát khí với Diệp Thành không thể nào kiềm chế hơn được nữa, hắn gào lên chấn động thiên địa.
Phụt!
Thần tử Quỷ Hoàng lại phun ra cả miệng máu sau đó ngất lịm đi.
Hai lão tu sĩ vội tiến lên, sát khí đằng đằng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy thần tử Quỷ Hoàng phải chịu thiệt trước mặt bao nhiêu người như vậy, đây là biến cố không ai ngờ tới.
Bên dưới vang lên một loạt tiếng tặc lưỡi.
Đây gọi là gì, chính là báo ứng, cứ an phận mà đấu giá là xong, lại cứ đòi ép người ta, khiến người ta phải bỏ thêm hai mươi triệu nguyên thạch, giờ thì gặp báo ứng rồi!
“Không ai tăng giá thì tinh cốt cùng kì này sẽ thuộc về thần tử Quỷ Hoàng”, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười, không biết vì sao thấy Quỷ Hoàng Tông phải chịu lép vế và thấy thần tử Quỷ Hoàng phụt ra máu mà ông ta chợt cảm thấy hả hê.
“Tiếp tục đấu giá”, sau khi nhìn nhã gian của Lăng Tiêu Cung rồi lại nhìn sang nhã gian của Quỷ Hoàng Tông lần cuối thì ông ta mới thu lại tinh cốt cùng kì sau đó phất tay lấy ra một món đồ, chính là một cái chuông lớn.
Leng keng!
Cái chuông này thật sự bất phàm, kim quang chói lọi, vừa được lấy ra đã liên tiếp vang lên âm thanh leng keng.
Thế nhưng điều khác thường đó là rất nhiều người ở bên dưới không hề nhìn Trường Thiện Chân Nhân mà lại đổ dồn ánh mắt về phía nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bọn họ đang thầm nghĩ có phải Bích Du đang lên giường với Diệp Thành không?
Có điều cuối cùng thì bọn họ cũng chẳng nhìn thấy gì.
Thế nhưng cho dù là vậy thì cũng khó có thể ngăn lại được ánh mắt của bọn họ nhìn về bên này, cái danh chơi xỏ không phải vừa.
Trường Thiện Chân Nhân tỏ ra ái ngại, ông ta khẽ ho hắng kéo sự chú ý của những người kia về bên này.
Buổi đấu giá tiếp theo diễn ra vô cùng sôi nổi, nhưng lại không hề có sự tham gia của một số người, quả đúng là êm đềm, vì Hoa Thiên bị chơi xỏ đến phát khóc và thần tử Quỷ Hoàng cũng bị chèn ép đến bất lực.
Còn kẻ chơi xỏ là Diệp Thành lúc này lại tỏ ra rất an phận, nhìn từng món vật phẩm mà không hề ra tay, hắn đang đợi, đợi bảo vật quan trọng cuối cùng là tinh không đồ, đây mới chính là mục đích hắn tới Vọng Cổ Tinh.
“Ngươi đúng là tới đâu cũng dấy lên cả làn sóng”, khi uống trà, một giọng nói truyền tới thần hải của Diệp Thành.
“Người không phạm ta thì ta cũng không phạm người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc như thể biết rõ ai truyền âm cho mình.
“Bớt thể hiện một chút đi! Quỷ Hoàng Tông không dễ đụng vào đâu”.
“Ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã thấy cánh cửa nhã gian của Lăng Tiêu Cung bị phá, nếu nhìn kĩ thì chính là hai bà lão đi theo bảo vệ Bích Du cố tình vào đây.
“Ừm?”, cả hai người vừa vào thì thẫn thờ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Bích Du, “thần nữ, mạng che mặt của người?”
“Hai vị trưởng lão tuỳ tiện vào đây như thế này là không coi sự tồn tại của ta ra gì sao?”, Bích Du cau mày nhìn hai người.
“Thần nữ xin thứ tội”, cả hai người vội chắp tay hành lễ lần lượt lên tiếng, “mong thần nữ nhanh chóng theo lão thân về Lăng Tiêu Cung”.
“Vì sao?”
“Buổi đấu giá này Lăng Tiêu Cung chúng ta đã đụng tới Thiên Phủ Thần Triều và Quỷ Hoàng Tông, bọn họ sao có thể để chúng ta yên, chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta giữa đường, buổi đấu giá chưa kết thúc nên chúng ta rời khỏi đây sớm lúc nào hay lúc ấy”.
“Thần nữ, chúng ta…”
“Hai vị tiền bối, vãn bối cũng không phải là người mạo muội”, Diệp Thành đứng dậy mỉm cười, “hai vị cũng thấy rồi đấy, là bọn họ đụng tới chúng ta trước, vãn bối chỉ có thể đáp trả lại mà thôi”.
“Lý do hay lắm”, cả hai bà lão hắng giọng, “đó là ân oán của ngươi với bọn họ, sao lại lôi Lăng Tiêu Cung của chúng ta vào, ngươi có biết hành động của ngươi kéo theo bao nhiêu rắc rối cho thần nữ không?”
“Hai vị tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ giúp thần nữ của các vị lên vị trí cung chủ”, Diệp Thành mỉm cười.