Tiên Võ Đế Vương

Chương 1694: Làm gì mà thần bí vậy?



“Chỉ dựa vào ngươi”?, câu nói của Diệp Thành khiến cả hai người bật cười lạnh lùng, bọn họ ném cho hắn cái nhìn khinh miệt: “Một cảnh giới Thiên, đúng là nực cười, tu sĩ trẻ bây giờ đều ngông cuồng tự đại như vậy sao?” 

 “Hai vị tiền bối nếu không tin thì vãn bối cũng không còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai. 

 “Ngươi…” 

 “Lui đi”, hai bà lão còn chưa nói xong thì Bích Du đã lên tiếng, giọng điệu không mấy vui vẻ. 

 “Chúng ta…”, mặc dù định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cả hai đành thôi, mệnh lệnh của thần nữ không thể làm ngược lại, bọn họ hành lễ rồi quay người đi ra. 

 Điều đáng nói là cho dù là bà lão mặc y phục đen hay bà lão y phục trắng thì trước khi đi cũng không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt đầy ý tứ. 

 Trực giác nói cho bọn họ biết rằng tên tu sĩ cảnh giới thiên bên trong nhã gian kia có thể khiến thần nữ của bọn họ xiêu lòng và có thể khiến thần tử Quỷ Hoàng cũng như Hoa Thiên phải phun ra máu chắc chắn không thể đơn giản như vẻ bề ngoài. 

 Cả hai người lui đi thì Bích Du mới nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt tỏ ra ái ngại: “Hai vị bà bà có hơi quá lời, mong ngươi đừng trách họ”. 

 “Ta không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nào, ta cho cô xem một người”, Diệp Thành nói rồi chỉ về một hướng ở bên dưới, trong một trăm nghìn người đấu giá có một thư sinh nữ giả trang nam. 

 “Có lẽ là nữ giả trang nam”, Bích Du khẽ lên tiếng rồi nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi biết cô ta?” 

 “Đương nhiên”, Diệp Thành cười thần bí, “có lẽ cô cũng đã từng gặp, đợi tới khi nhìn thấy chân dung cô ta thì nhất định sẽ rất bất ngờ đấy”. 

 “Làm gì mà thần bí vậy?” 

 “Tinh không đồ được đấu giá rồi”, Diệp Thành nói rồi ánh mắt loé sáng, hắn nhìn vào một bức tranh cuộn trong tay Trường Thiện Chân Nhân, đó chính là tinh không đồ. 

 Cũng giống hắn, tất cả mọi người ở bên dưới đều ngồi thẳng, đặc biệt là các Chuẩn Thánh, ánh mắt rạo rực. 

 Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, tinh không đồ có thể chỉ phương hướng, có tinh không đồ trong tay thì sẽ không bị lạc giữa tinh không, đối với tu sĩ mà nói đây chính là bảo vật vô thượng. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Trường Thiện Chân Nhân mở tinh không đồ cho nó lơ lửng giữa thiên không. 

 “To thế này sao”, thấy tinh không đồ, bên dưới trầm trồ, cho dù là Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ. 

 “Ít nhất cũng bao gồm ba tinh vực”. 

 “Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm nay chưa từng thấy tinh không đồ nào to như vậy” 

 “Đến nó mà cũng lấy ra để đấu giá, Thiên Phủ Thần Triều quả nhiên có tiềm lực”. 

 “Thế lực thần bí đó quả là rất mạnh”, trong nhã gian, Bích Du tặc lưỡi: “Cho dù là Lăng Tiêu Cung của ta thì cũng chưa chắc có được tinh không đồ to lớn như vậy, đây chính là bảo vật vô thượng”. 

 “Ta nên xuống kia đấu giá tinh không đồ này thì hơn”, Diệp Thành nói rồi quay người đi ra ngoài. 

 Bích Du không ngăn hắn lại, cô cũng biết Diệp Thành có ngụ ý. 

 Tinh không đồ bao gồm cả ba tinh vực, đó là sự tồn tại thế nào, đủ khiến các thế lực lớn phải điên cuồng, lần này nếu như đấu giá trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung thì chắc chắn sẽ khiến Lăng Tiêu Cung chuốc thêm nhiều rắc rối. 

 So với việc đấu giá trong nhã gian thì xuống dưới đấu giá sẽ an toàn hơn nhiều. 

 Ở bên dưới, Diệp Thành không nhất thiết phải nói rõ thân phận, cho dù là có được tinh không đồ thì cũng chẳng ai biết hắn là ai. 

 Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi nhã gian nhưng lại bị hai bà lão kia chặn lại, bọn họ thể hiện uy lực mạnh mẽ của tu sĩ Chuẩn Thánh: “Sau khi ra ngoài rồi thì không cần quay lại nữa, nếu không hậu quả thế nào ngươi biết rồi đấy”. 

 “Hai vị tiền bối đang doạ vãn bối sao?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đương nhiên sẽ khgon tức giận, mặc dù lời nói của hai lão bà này khó nghe nhưng lại thể hiện sự trung thành của bọn họ với Bích Du, về điểm này thì hắn nên vui mới phải. 

 “Không phải doạ đâu, mà là cảnh cáo”, hai lão bà lạnh lùng gằn giọng. 

 “Rõ, rõ”, Diệp Thành mỉm cười quay đi, bước đi được vài bước hắn liền khoác lên mình lớp áo choàng đen, khuôn mặt, khí tức và huyết mạch đều được Chu Thiên Diễn Hoá che đi. 

 “Năm triệu”. 

 “Năm triệu năm trăm”. 

 “Ta trả sáu triệu”. 

 Khi Diệp Thành xuống bên dưới thì Phách Mại Các đã bùng nổ, tiếng hét giá vang dội tạo thành làn sóng. 

 Có lẽ tinh không đồ có sức hút vô cùng lớn khiến ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về bên này do vậy mà Diệp Thành xuống đây chẳng ai phát hiện ra, đây đương nhiên là điều mà hắn muốn thấy, không ai để ý là tốt nhất. 

 Lại lần nữa quay về vị trí ngồi, Yên lão đạo đã quay đầu sang nhìn, ông ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân: “Ta nói này, ngươi đái cũng xa đấy, mẹ kiếp, ép bao nhiêu người rồi”.’ 

 “Vì nhìn mãi phải vậy thôi”, Diệp Thành đáp lại sau đó nhìn sang tinh không đồ. 

 “Đến cả tinh không đồ mà Thiên Phủ Thần Triều cũng đem ra để đấu giá”, Yên lão đạo liếc nhìn rồi tặc lưỡi: “Sau lần đấu giá này, tinh không khó tránh khỏi màn huyết chiến, ai có được tinh không đồ chắc chắn sẽ bị tứ phương vây giết”. 

 “Vậy tốt nhất là tiền bối nên tránh xa vãn bối một chút”. 

 “Đừng doạ ta, cái gan của ta nhỏ lắm”. 

 “Lão phu trả mười triệu”, khi hai người đang nói chuyện thì cái giá của tinh không đò đã được trả tới mười triệu, người ra tay chính là một người mặc áo choàng đen, nghe giọng thì có lẽ là một lão tiền bối. 

 “Mười triệu một trăm”. 

 “Mười triệu hai trăm”. 

 “Ta trả mười triệu ba trăm, có gan thì tăng đi”, có người hùng hồn lên tiếng. 

 Thế nhưng ngay giây phút sau đó hắn lại bị tiếng hét giá từ tứ phương nhấn chìm, từng người trả giá giống như từng cái bạt giáng thẳng vào mặt hắn ta. 

 Tên kia ngoan ngoãn hẳn, ngồi im một chỗ, ra vẻ không nổi mấy giây. 

 Sự cạnh tranh giá một cách điên cuồng khiến giá của tinh không đồ tăng vọt tới tận ba mươi triệu. 

 Những tu sĩ tu vi yếu đã dứt khoát từ bỏ và lựa chọn ngồi xem, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh, bọn họ chỉ biết tặc lưỡi. 

 Bọn họ tưởng rằng chỉ có Quỷ Hoàng Tông, Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung có tài sản lớn mạnh nhưng lại không ngờ bên trong Phách Mại Các có ngoạ hổ tàng long không ai chịu kém ai. 

 Trong tiếng tặc lưỡi, rất nhiều người liếc nhìn Quỷ Hoàng Tông, Lăng Tiêu Cung và Thiên Phủ Thần Triều. 

 Rất nhiều người rỏ ra khó hiểu. 

 Một đống bảo bối trước đó chẳng phải cũng đáng tiền sao, ba nhà này đấu nhau kịch liệt nhưng hiện giờ tới tinh không đồ thì lại im re. 

 Đương nhiên trong đó cũng có những người với ánh mắt tinh tường nhìn ra được lý do, mặc dù cả ba bên đều có tiềm lực không vừa nhưng cũng không dám hiên ngang đấu giá, tinh không đồ có ý nghĩa vô cùng lớn lao, chắc chắn sẽ chuốc hoạ. 

 Diệp Thành cau mày, hắn đảo mắt nhìn toàn cảnh một lượt. 

 Năm mươi triệu! 

 Trong làn sóng sục sôi, một giọng nói vang lên chấn động cả Phách Mại Các. 

 Người ra giá là một lão già lưng gù đứng trong góc khuất, mặc dù khuôn mặt già nua nhưng khí tức lại không rõ ràng, ông ta ra tay hào phóng kéo theo sự chú ý của mọi người. 

 Năm mươi triệu năm trăm! 

 Bầu không khí tĩnh lặng lại bùng nổ, người lên tiếng đứng ở một góc khác, chính là một lao già tóc bạc. 

 Sáu mươi triệu 

 Sau lão già tóc bạc lại có giọng nói vang lên, đó là giọng nói của tên thanh niên ba mắt với khuôn mặt như ngọc chưa mài, trông vô cùng giả, cho dù là Diệp Thành hay các tu sĩ Chuẩn Thánh ở đây thì cũng không nhìn ra. 

 Bên dưới xôn xao, cái giá liên tục được đẩy lên liên tục, không cần nghĩ cũng biết cả bai người kia không phải hạng tầm thường, chắc chắn là người của Thiên Phủ Thần Triều, Quỷ Hoàng Tông và Lăng Tiêu Cung. 

 Sau thanh niên ba mắt thì hồi lâu không thấy ai ra giá. 

 Thần chơi xỏ đâu? 

 Trong tiếng bàn tán, rất nhiều ánh mắt hướng về Lăng Tiêu Cung, ban nãy còn đấu đá kịch liệt mà bây giờ lại lặng thinh. 

 Có lẽ xuống dưới này rồi! 

 Có người đảo mắt nhìn tứ phía, nói không chừng thần chơi xỏ đang đứng một góc nào đó ngắm chuẩn thời cơ mới ra tay. 

 Thấy vậy, Trường Thiện Chân Nhân trên cao đài đảo mắt nhìn quanh: “Sáu mươi triệu, có ai tăng giá không?” 

chapter content