“Tiện nhân”, trong tiếng bàn tán xôn xao, thiên tiêu chợt vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoa Thiên, lời này của hắn rõ ràng đang mắng chửi Bích Du.
“Đường đường là thần tử Thần Triều mà lại tỏ ra không có học vậy sao?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp cửu tiêu, đến cả Bích Du và hai lão bà mặt mày cũng rõ vẻ khó chịu.
“Sao, ngươi không phục à?”, Hoa Thiên bật cười, vẻ mặt hung tợn.
“Phục, đương nhiên phục, chó thường hay cắn người mà”.
“Muốn chết”, Hoa Thiên gằn lên phẫn nộ, cứ thế bay vào hư thiên tung ra một chưởng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành hắng giọng, đương nhiên không thể đứng yên chịu trận, hắn bước ra tung ra một chưởng bát hoang đánh vào thương không.
Rầm!
Quyền chưởng va vào nhau, Hoa Thiên còn chưa kịp di chuyển thì Diệp Thành đã bị đánh lùi liên tiếp về sau, khoé miệng trào máu, nhưng hắn bị thương không phải do Hoa Thiên mà là do thiên khiển làm thương.
“Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể mà cũng chỉ đến thế thôi”, Hoa Thiên bật cười, hắn giống như con chó điên, cười đến mức tôi độc.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”, câu này của Hoa Thiên khiến tứ phương xôn xao, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về bên này, tất cả dừng lại ở phía Diệp Thành, bọn họ không ngờ thần chơi xỏ lại có huyết mạch bá đạo thế này.
“Có thể sánh với huyết mạch nghịch thiên của Đại Đế”.
“Chẳng trách mà tiên tử Bích Ba lại chọn hắn, không ngờ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là bất ngờ”, có lão tu sĩ vuốt râu.
“Thần nữ, chúng ta nhanh chóng rời đi thì hơn”, hai lão bà của Lăng Tiêu Cung lần lượt nhìn sang Bích Du.
“Vì sao phải đi?”, Bích Du lãnh đạm đáp lời, cô chưa bao giờ hoài nghi về thực lực của Diệp Thành, hắn là người từng trảm Đại Đế thì sao phải sợ một Hoa Thiên ở cảnh giới Thiên, cô ta tin tưởng Diệp Thành hơn bất cứ ai.
“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, trên hư thiên, Hoa Thiên bật cười, liếm liếm cái miệng đỏ chót khát máu nhìn Diệp Thành.
“Cảnh giới Hoàng đối đầu với một cảnh giới Thiên như ta, có vẻ ngươi đang rất tự hào”, Diệp Thành hào hứng nhìn Hoa Thiên.
“Lời này của tiểu hữu nói cũng có lý”, bên dưới có người lên tiếng nhưng không rõ là ai, “đường đường là thần tử Thần Hoàng ở cảnh giới Hoàng mà lại bắt nạt một tu sĩ cảnh giới Thiên, thật nực cười”.
“Đúng vậy, muốn đánh thì phải đánh khi cùng cấp, sinh tử xem số mệnh”.
“Cảnh giới Hoàng đánh cảnh giới Thiên, có gì mà tự hào?”, bên dưới, người ở tứ phương hô hào, bọn họ tỏ ra khó chịu với Hoa Thiên.
“Ồn ào”, Hoa Thiên gằn lên phẫn nộ, thấy nhiều người đứng về phía Diệp Thành thì cơn tức giận sục sôi, hắn là thần tử của Thiên Phủ Thần Triều nhưng chưa bao giờ bị người ta hạ thấp như vậy.
“Hôm nay ta phải cho ngươi chết tâm phục khẩu phục”, Hoa Thiên mặt mày hung tợn tự phong ấn tu vi của mình, tu vi từ cảnh giới Hoàng giảm xuống cảnh giới Thiên Đỉnh Phong, cảnh giới này mới được coi là cùng cấp với Diệp Thành.
“Đừng tự tin quá, cẩn thận không mất lưỡi”, Diệp Thành bật cười bước ra, tung một chưởng trấn áp hư thiên.
“Giết”, Hoa Thiên phẫn nộ dùng một tay kết đại ấn.
Rầm!
Một chưởng được tung ra, hư thiên chấn động.
Thế nhưng lần này người bị đánh lùi về sau là Diệp Thành còn Hoa Thiên lại bị chưởng đánh của Diệp Thành đẩy lùi mười mấy trượng, đợi tới khi dừng chân thì đã phun ra cả miệng máu khiến bên dưới kinh ngạc.
Ta không tin!
Hoa Thiên gào thét, toàn thân có thêm lớp điện lôi, khả năng chiến đấu tăng vọt, hắn lật tay là đánh ra cả biển lôi.
Biển lôi này vô cùng đáng sợ, lôi điện bản mệnh của huyền lôi thần thể dung hoà với đạo tắc lôi điện của Hoa Thiên, mỗi một luồng đều vô cùng bá đạo, lôi hải rợp trời như có khả năng thôn thiên diệt địa, lôi chớp xoẹt qua, từng lượt này nối tiếp lượt kia, thương không như bị xé toang.
Diệp Thành không nói gì, hắn bước vào trong lôi hải, hoá thân thành thần long hoàng kim vùng vẫy trong biển lôi.
Rầm! Đoàng!
Thiên địa chấn động.
Người ở bên dưới kinh ngạc nhìn vào hư thiên, mặc dù biển lôi của Hoa Thiên mạnh nhưng cũng không thể làm gì Diệp Thành.
Giết!
Hoa Thiên thét gào kiểm soát từng phần lôi hải thôn tính Diệp Thành.
Thế nhưng lôi hải của hắn có vẻ như không có tác dụng với Diệp Thành, liên tiếp nhấn chìm Diệp Thành nhưng lại liên tiếp bị Diệp Thành phá tan.
Lại nói về Diệp Thành, quả thực rất cao hứng, hắn vẫn đang quay cuồng trong lôi hải và cũng đang tôi luyện thánh thể trong lôi hải, đạo tắc Chuẩn Đế để lại cho hắn đạo thương và hiện giờ nó đang được lôi hải tôi luyện.
Hoa Thiên không phải kẻ ngốc, hắn đã nhanh chóng nhìn ra nên lập tức nổi điên, lôi hải khổng lồ hoá thành một con thần long.
Ta không quan tâm ngươi là rồng hay là côn trùng.
Diệp Thành hoá thành hình người tung một chưởng vào biển tinh hải nhấn chìm thần long sấm sét kia.
Diệt!
Hoa Thiên bay lên trời, trong tay có thêm một thanh thần kiếm sấm sét, hắn chém ra một kiếm muốn trảm vào nguyên thần của Diệp Thành.
Diệp Thành lập tức né người, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới trước mặt Hoa Thiên.
Vẻ mặt Hoa Thiên thay đổi, hắn không biết Diệp Thành lại có cả bí thuật này nên lập tức lùi về sau.
Thế nhưng mọi chuyện đã muộn, Diệp Thành còn nhanh hơn cả hắn, lập tức đuổi theo không nói lời nào mà giáng luôn cái bạt vào mặt hắn, Hoa Thiên đáng thương mặt mày méo xệch.
A…!
Hoa Thiên gào thét nhưng không kịp dừng chân thì Diệp Thành đã đến giáng liên tiếp từng cái bạt tới.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếp đó là một loạt âm thanh chát chúa vang lên, từng cái bạt dội tới, Diệp Thành rất chăm chút cho cái mặt của Hoa Thiên, ngửa tay là một cái bạt, úp tay cũng một cái bạt.
Cảnh tượng này khiến những người ở đây phải chép miệng, không ngờ Diệp Thành lại hung hãn đến vậy.
Cái bạt của Hoang Cổ Thánh Thể khiến người ta nhìn mà xót xa.
Hoa Thiên thẫn thờ, đầu óc ong ong, từng cái bạt của Diệp Thành khiến hắn ngã xuống khỏi hư thiên.
Woa!
Nhìn Hoa Thiên ngã xuống, người xem chiến tặc lưỡi, thần thoại về Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch quả nhiên không phải nói chơi, đường đường là huyền lôi thần thể mà cũng bị đánh tới tấp không ngẩng được mặt lên.
Đã!
Tiếng cười bên dưới vang dội.
Nhìn Hoa Thiên không ai ưng, hiện giờ thấy bị đánh đến mức không ngẩng nổi mặt lên, càng nghĩ càng thấy đã.
Còn dám mắng chửi thần nữ tiên tử Bích Ba nhà ta, đáng đời nhà ngươi.
Bích Du mỉm cười nhìn say mê.
So với cô mà nói thì hai lão bà bên cạnh cô lại tỏ ra không mấy tự nhiên.
Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể là điều mà bọn họ không ngờ tới, khả năng chiến đấu bá đạo của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ.
Cả hai người mặt mày nóng ran, trước đó không lâu bọn họ coi thường Diệp Thành, bây giờ xem ra người bị bạt không phải chỉ Hoa Thiên mà còn có cả hai lão bà này nữa.
Rất nhiều trưởng lão của Thần Triều tới đây, mặt mày ai nấy tỏ ra ái ngại, đều là lão bối nhưng cũng không tiện nhúng tay.
A…!
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hoa Thiên lồm cồm bò dậy thét gào vang dội khắp thiên địa.
Tiếp đó, một đạo lôi chớp bay vút lên trời, uy lực của cảnh giới Hoàng hiển hiện, xung quanh hắn, thiên lôi ngưng tụ thành cả vùng biển sục sôi muốn thôn tính từng tấc đất.
Thấy vậy, rất nhiều người đều cau mày.
Thần nữ, đây…!
Hai lão bà lần lượt nhìn sang Bích Du.
Bích Du mỉm cười không nói gì.
Thánh Chủ Thiên Đình, uy chấn bát hoang, đến cả Đại Đế còn trảm được thì sao phải sợ một tên Hoa Thiên ở cảnh giới Hoàng.