Tiên Võ Đế Vương

Chương 1700:  Xem chuyện tốt đệ làm đi! 



“Lão phu có mắt như mù, không biết là truyền nhân của Kiếm Thần, xin thứ lỗi, thứ lỗi”, Diệp Thành còn chưa nói xong, Trấn Huyền Đạo Nhân đã sợ. 

 “Có thể rút uy lực của tiền bối về trước không?”, Diệp Thành nhìn Trấn Huyền. 

 “Rút rút, đương nhiên là rút rồi”. 

 “Ui chao, không ổn, chóng mặt quá”, uy áp đã rút đi nhưng Diệp Thành lại lảo đảo lắc lư rồi cắm đầu vào ngực Trấn Huyền Đạo Nhân, còn nôn ra máu, ngất xỉu tại chỗ. 

 “Tiểu hữu”, Thanh Nguyệt Tiên Tử vội vàng bước tới. 

 “Chuyện tốt của đệ đấy”, Đông Dương Chân Nhân cũng tiến lên, còn không quên trừng mắt hung dữ nhìn Trấn Huyền, hơn nữa hắn ta cũng theo bản năng cho rằng uy áp và sát khí của Trấn Huyền lúc nãy đã làm Diệp Thành bị thương. 

 “Ôi…”, Trấn Huyền Đạo Nhân kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, Diệp Thành là ai! Là đồ nhi của Kiếm Thần, nếu hắn xảy ra chuyện gì, có trời mới biết liệu Kiếm Thần có tới đá chết ông ta không. 

 Nghĩ đến đây, Trấn Huyền Đạo Nhân toát mồ hôi lạnh cũng không kịp lau đi, lật đật chạy lên, lấy ra đủ loại linh đan diệu dược từ trong túi đựng đồ. 

 Một câu xin thứ lỗi là xong à? Không có chuyện đó đâu! 

 Diệp Thành nhắm mắt nhưng trong lòng vui sướng, rất thích thú hấp thu tinh hoa của đan dược, đúng là hắn bị thương nhưng không phải do uy lực và sát khí của Trấn Huyền tạo thành, tất cả chỉ là diễn kịch thôi. 

 Trong giới tu sĩ có một từ có thể miêu tả hành vi của hắn lúc này: Ăn vạ. 

 Sự thật chứng minh, khả năng diễn xuất của hắn rất tốt, thật sự làm cho Trấn Huyền Đạo Nhân sợ hãi, nếu không cũng không dốc hết linh đan diệu dược của mình ra cho hắn, sợ hắn có chuyện gì. 

 Nhìn thấy cảnh này, Hoa Thiên đang bị phong ấn vẫn còn ngơ ngác, khó hiểu. 

 Hắn ta vốn đến để trả thù, nhưng lại tìm thấy đồ nhi của Kiếm Thần. 

 Đây thật sự là niềm vui bất ngờ. 

 Đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần có chỗ dựa vững chắc thế nào? Chỉ riêng thân phận này thôi đã đủ để cách xa hắn ta hàng nghìn dãy phố. 

 Bị uy lực áp chế tạo thành ám thương! 

 Ở bên kia, Đông Dương Chân Nhân đang chữa trị vết thương cho Diệp Thành trầm giọng nói. 

 May mà không bị thương tới đạo căn! 

 Sắc mặt Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng rất khó coi. 

 Xem chuyện tốt đệ làm đi! 

 Nói xong, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử lại lườm Trấn Huyền Đạo Nhân. 

 Đương nhiên trong lòng họ cũng hối hận, biết trước thế này thì họ đã ngăn Trấn Huyền lại từ đầu. 

 Trong lòng Trấn Huyền Đạo Nhân rất ức ức, ông ta cũng không nhàn rỗi, liên tục truyền lượng lớn đan dược vào cơ thể Diệp Thành, không chỉ đan dược cấp bảy mà trong đó còn có một viên đan tám vân. 

 Diệp Thành đang giả vờ ngất càng cười vui vẻ hơn. 

 Bây giờ thì tốt rồi, trong cơ thể hắn dù là ám thương hay vết thương khác thì đều tính hết cho Trấn Huyền. Cũng không còn cách nào, ai bảo Trấn Huyền không cẩn thận làm ngay chuyện tốt này chứ! 

 Bây giờ hắn chỉ cần hấp thu tinh hoa của đan dược là được, sẽ có người chữa khỏi cho hắn. 

 Không biết qua bao lâu hắn mới từ từ mở mắt ra. 

 Thấy Diệp Thành tỉnh lại, phía Đông Dương thở phào nhẹ nhõm, Đạo Huyền Chân Nhân liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, nếu đồ nhi của Kiếm Thần xảy ra chuyện gì ở Thần Triều thì đúng là hoạ lớn. 

 “Tiền bối, lần sau nhớ nhẹ tay thôi, thân thể nhỏ bé của ta không chịu nổi”, Diệp Thành xoa đầu ngồi dậy. 

 “Là lão hủ lỗ mãng, mong tiểu hữu đừng trách tội”, lúc này Trấn Huyền Đạo Nhân nào còn dáng vẻ cao ngạo nữa, ông ta như một chú cừu nhỏ ngoan ngoãn, chủ yếu là vì sợ danh hiệu Kiếm Thần. 

 “Nể tình tiền bối chữa trị cho vãn bối, ta sẽ không báo lại chuyện này với sư tôn”, Diệp Thành nghiêm túc nói, ai không biết còn tưởng hắn chịu thiệt lắm. 

 “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, Trấn Huyền Đạo Nhân nói xong, còn không quên lau mồ hôi lạnh. 

 “Nếu thần tử ở đây thì vãn bối cũng phải nói vài câu”, Diệp Thành nhìn Hoa Thiên, vừa nói vừa nhổ một cây trúc Thuý Tiên, cất vào túi đựng đồ. 

 “Thần tử nhà các ông quá hẹp hòi”, Diệp Thành nói xong lại nhổ một cây trúc Thuý Tiên nữa. 

 “Đấu giá đừng lúc nào cũng phá đám người khác”. 

 “Đánh nhau, đánh không lại người ta thì bị đánh cũng là chuyện rất bình thường”. 

 “Cái miệng của hắn cũng bỉ ổi lắm, tiên tử của Lăng Tiêu Cung mà lại bị hắn mắng là con khốn”. 

 “Còn cả chuyện chà đạp nữ tu nữa, vậy lại càng không nên, nữ tu cũng có cha mẹ nuôi nấng, cô nương nhà người ta đang yên đang lành lại bị ngươi chơi, nói ngủ là ngủ, có còn vương pháp không?” 


 “Vậy nhé, vãn bối không làm phiền nữa!” 

 Diệp Thành nhổ thêm một cây trúc Thuý Tiên nữa rồi quay người chuồn đi, chạy nhanh hơn cả thỏ, hắn sợ hai người kia đổi ý sẽ đòi lại túi đựng đồ, hoặc là kéo hắn lại nói chuyện đời. 

 Ba người phía Đông Dương nhìn hướng Diệp Thành rời đi, lại nhìn rừng trúc Thuý Tiên, vẫn chưa phản ứng lại. 

 Không biết nếu họ biết Diệp Thành đang lừa họ, liệu có đuổi theo đá chết hắn không.