Tiên Võ Đế Vương

Chương 1701:  Thế này là thế nào? 



Thần Triều phồn hoa, bên ngoài thành Thần Triều lại càng người qua người lại nhộn nhịp. 

 Nhìn từ xa thấy số người rất đông, đa phần là những người tới tham gia đấu giá. 

 Sở dĩ những người này vẫn chưa đi là muốn xem Hoang Cổ Thánh Thể có thể bình an vô sự ra khỏi Thần Triều hay không, rất nhiều ông thầy bói già đã bấm đốt tay nhẩm tính, làm ra dáng vẻ tiền bối để lừa gạt hậu bối. 

 Trên hư thiên, phía Bích Du vẫn đang chờ đợi. 

 Bích Du vẫn thế, duyên dáng đứng đó, từ đầu đến cuối không có chút lo lắng nào. 

 Nhưng hai bà lão Chuẩn Thánh thì lại có vẻ không bình tĩnh lắm, chủ yếu là vì sợ Diệp Thành có chuyện gì, khó khăn lắm mới bắt được một người có thể giúp Bích Du thượng vị, không thể để hắn có mệnh hệ gì. 

 Ra rồi! 

 Không biết đến khi nào, cũng không biết là ai nói, ánh mắt của mọi người đều hướng về cổng thành Thần Triều. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành bước ra, chẳng những không sao mà còn quang minh chính đại bước ra, sau lưng còn có rất nhiều trưởng lão của Thần Triều tiễn đưa, ai nấy đều là Chuẩn Thánh. 

 Cảnh tượng này khiến mọi người đều hơi kinh ngạc. 

 Thế này là thế nào? 

 Còn có người tiễn nữa, Thần Triều làm gì vậy? 

 Giữa những âm thanh kinh ngạc, rất nhiều người còn lộ ra vẻ ẩn ý sâu xa, Thần Triều đối xử với Diệp Thành như vậy không phải vì Lăng Tiêu Cung, phần lớn là vì chiếc chuông đó, tuy chỉ là cảnh giới Thiên nhưng lai lịch của hắn rất lớn. 

 Người này không dễ động đến! 

 Rất nhiều lão bối tu sĩ đều trầm ngâm vuốt râu nghiêm nghị, thái độ của Thần Triều đã chứng minh tất cả. 

 Đi thôi! 

 Diệp Thành bước lên bầu trời. 

 Bích Du cười ngọt ngào, khoác tay Diệp Thành, khăn che mặt rơi xuống theo làn gió. 

 Woa! 

 Dung nhan tuyệt thế của Bích Du chấn động tứ phương, nhất là tu sĩ trẻ, tất cả đều ngây người, quả đúng như họ nghĩ, đằng sau tấm khăn che mặt kia là khuôn mặt đẹp đến mức khiến họ nghẹt thở. 

 Diệp Thành bay đi cùng Bích Du, phía dưới nhìn theo đầy hâm mộ, họ mới là thần tiên quyến lữ thật sự. 

 Diệp Thành đi, đoàn người cũng giải tán, nhưng ai nấy đều xuýt xoa cảm thán. 

 Tới buổi đấu giá này của Vọng Cổ Tinh đúng là không uổng công vô ích, được thấy thế nào là chơi xỏ người khác, cũng được thấy sự bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể, từ hôm nay tên tuổi của Diệp Thành chắc chắn cũng sẽ lan rộng khắp tinh vực này. 

 Tinh không vẫn bao la, mang lại cho người ta những suy nghĩ vô hạn. 

 Trên phi kiếm khổng lồ, Diệp Thành và Bích Du lặng lẽ đứng thẳng, cũng lặng lẽ thưởng thức bầu trời sao tuyệt đẹp. 

 Phía sau là hai bà lão hắc bạch, vẻ mặt hai bà gượng gạo, hai khuôn mặt già nua càng nóng hơn, đường đường là Chuẩn Thánh mà lần này lại nhìn nhầm, sai lầm nghiêm trọng. 

 Dừng! 

 Đang đi, đột nhiên Diệp Thành ở phía trước hô lên. 

 Nghe vậy, Bích Du và hai bà lão đều nhíu mày, nheo mắt nhìn chằm chằm tinh không phía trước. 

 Nơi đó lại là một đám mây đen cuồn cuộn, mây mù che kín nơi sâu, còn có hai con ngươi như ẩn như hiện, loé lên tia sáng âm u lạnh lẽo, nham hiểm mà đáng sợ, tựa như vực sâu không đáy khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, dường như nhìn vào là linh hồn sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng trong đó. 

 Tinh không nổ vang vì làn sương mù đó, trong đó có uy áp của Thánh Nhân khiến cho vùng tinh không phải cô đặc. 

 “Không biết là tiền bối phương nào? Chúng ta là người của Lăng Tiêu Cung, có thể cho chúng ta đi qua không?”, bà lão áo trắng lên tiếng, hạ thấp giọng điệu. 

 “Để bản đồ sao và túi đựng đồ lại”, trong mây mù đen kịt vang lên giọng nói hư ảo mà âm u, không dám lộ ra khuôn mặt có vẻ là do sợ hãi sự cường đại của Lăng Tiêu Cung nên mới che kín như vậy. 

 “Đường đường là Thánh Nhân mà cũng chặn đường cướp của thế này, tiền bối không sợ hậu bối chê cười sao?”, Diệp Thành cười nhạt. 

 “Đừng nhiều lời, giao ra thứ ta muốn, ta sẽ để các ngươi đi”. 

 “Nếu không thì sao?”, tiếng cười ung dung vang lên, bên cạnh Diệp Thành chậm rãi xuất hiện một bóng người, đó là thư sinh yếu đuối, nói chính xác hơn là thư sinh nữ giả trang nam. 

 “Thánh Nhân”, người trong mây mù nheo mắt nhìn chằm chằm thư sinh bên cạnh Diệp Thành. 

 “Là Thánh Nhân mà lại chặn đường cướp của, xem ra đạo hữu rất rảnh rỗi!”, người thư sinh hứng thú nhìn về phía màn sương đen. 

 “Không phải việc của ngươi, tránh ra”. 

 “Nói chuyện đàng hoàng với ngươi ngươi không nghe, cứ ép lão thân phải bực mình”, người thư sinh di chuyển, cực kỳ cường thế, một bước vọt thẳng vào màn sương đen, rất chính xác tìm được bóng người bí ẩn ấy. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Giây tiếp theo, trong màn sương đen vang lên một loạt âm thanh liên tiếp. 

 Trận chiến giữa Thánh Nhân khiến cho vùng tinh không chợt trở nên náo loạn, thiên thạch biến thành tro bay, cả cổ tinh cũng bị ảnh hưởng, thần thông cái thế liên tiếp được sử dụng, đó mới là huỷ thiên diệt địa thật sự. 

 Uy áp mạnh thật! 

 Vẻ mặt bà lão áo đen và áo trắng thay đổi, không phải họ chưa thấy Thánh Nhân bao giờ, nhưng Thánh Nhân mạnh như thư sinh đó thì đúng là lần đầu thấy. 

 Nhìn một lúc, ánh mắt hai người đều rơi vào Diệp Thành. 

 Hiển nhiên Diệp Thành và thư sinh kia quen biết nhau, quan hệ cũng không bình thường, điều này khiến họ càng tò mò về thân phận của Diệp Thành hơn, hắn có thân phận gì mà được Thánh Nhân bảo vệ như vậy? 

 Giống như họ, Bích Du cũng nhìn Diệp Thành, cô cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại có Thánh Nhân đi theo bảo vệ suốt chặng đường. 

 Diệp Thành cười bí ẩn, nhưng không nói ra thân phận thật sự của người thư sinh đó. 

 Bùm! 

 Tinh không vang lên tiếng bùm, màn sương đen nổ tung, bị người thư sinh kia quét sạch bằng một chưởng. 

 Lúc này Diệp Thành và phía Bích Du mới nhìn rõ người ẩn mình trong sương mù đen, đó là một ông lão mặc áo choàng đen, ánh sáng u tối che đi khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu như vực thẳm. 

 Lúc này ông lão áo đen đã cực kỳ thảm hại, cùng là Thánh Nhân nhưng lại bị thư sinh đánh cho không ngẩng đầu lên được. 

 So với ông ta thì thư sinh kia ổn hơn rất nhiều, chân bước trên tiên hải như đi dạo trong sân, không có bất kỳ thần thông nào, chỉ có một bàn tay ngọc trong suốt như pha lê, đánh đối phương không thể ngẩng đầu. 

 Rốt cuộc ngươi là ai? 

 Ông lão áo đen tức giận gầm lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cùng là Thánh Nhân nhưng sức chiến đấu của thư sinh đối diện lại vượt xa ông ta. 

 Ngươi đoán đi! 

 Thư sinh hờ hững đáp, một chưởng đẩy ra một vùng tiên hải, nhấn chìm ông lão áo đen bên trong. 

 Chúng ta cùng chờ xem! 

 Ông lão áo đen bị dồn ép phát điên, thi triển bí thuật chạy thoát khỏi tiên hải, nhưng người đã dính đầy máu tươi, ông ta lao vút đi trên tinh không như một tia u quang, nhìn tốc độ chạy trốn kia quả thật không tầm thường. 

 Thư sinh cười nhẹ, nhưng không đuổi theo. 

 Cùng là Thánh Nhân, tuy sức chiến đấu của bà mạnh nhưng nếu một Thánh Nhân muốn chạy thì bà tự cho là mình cũng không ngăn được. 

 Thấy người thư sinh chiến thắng, Diệp Thành mới bước đến, nhìn thư sinh rồi tấm tắc khen ngợi: “Cùng là Thánh Nhân mà sao khoảng cách lớn thế? Đúng là đánh cho người ta không ngẩng đầu lên được!” 

 “Ngươi đang khen ta?”, người thư sinh cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành. 

 “Đương nhiên là khen người rồi!” 

 “Bái kiến tiền bối”, Bích Du và hai bà lão cũng đã tới, cung kính hành lễ. 

 “Không cần đa lễ”, người thư sinh khẽ phất tay lộ ra diện mạo thật, là một nữ tử mặc áo trắng tinh không nhuốm bụi trần, vẻ đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì đây chẳng phải Nhược Thiên Chu Tước hay sao? 

 “Đây cũng là người của Đại Sở?”, Diệm Phi nhìn Bích Du, rồi lại nhìn Diệp Thành. 

 “Bích Du, con gái của Đao Hoàng”. 

 “Được gặp đồng hương rồi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, mặc dù chưa gặp Bích Du bao giờ nhưng bà vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết. 

 “Con… Con gái của Đao Hoàng?”, hai bà lão Chuẩn Thánh bên cạnh không hiểu gì, không biết ba người này đang nói gì, còn có Đại Sở nữa, họ lại càng không hiểu!