Vừa đáp xuống Thiên Lang Tinh, Diệp Thành đã bấm tay tính toán.
Hoặc có thể nói mỗi một lần tới cổ tinh có sinh linh thì hắn sẽ lập tức tính toán, hi vọng có thể tìm người chuyển kiếp.
Có không?
Bích Du nhìn Diệp Thành với ánh mắt mang theo hi vọng.
Diệp Thành thu lại thần thông, lắc đầu bất lực.
Hoa Thiên lão tổ ở trên đỉnh núi kia.
Nhược Thiên Chu Tước lên tiếng như thể tìm thấy vị trí mà Hoa Thiên lão tổ ở, sau đó bà tay khẽ phất tay áo dẫn mấy người đi xuyên qua mấy trăm dặm và đáp xuống một ngọn núi ở phía sâu nhất của Thiên Lang Tinh.
A….ô…a…a!
Vừa đáp xuống liền nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ nhân, nó đến từ một lầu các trên đỉnh núi.
Đúng là gừng càng già càng cay!
Nhìn lầu các rung chuyển có tiết tấu nhịp điệu, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.
So với hắn mà nói thì vẻ mặt của Bích Du lại tỏ ra không mấy tự nhiên, cảnh tượng này quả khiến người ta phải ái ngại.
Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn lầu các sau đó khẽ đặt chân xuống mặt đất, có lẽ vì sức mạnh của Thánh Nhân quá mạnh khiến cả đỉnh núi bị đạp bằng một nửa, tiếng động rầm rầm vang vọng khắp màn đêm yên tĩnh.
Diệp Thành chép miệng, Thánh Nhân quả là hung hãn, tìm người ta cũng không cần lên tiếng.
Bích Du và hai bà lão ở bên tỏ ra rất ngỡ ngàng, một bước chân của Nhược Thiên Chu Tước quá khủng khiếp, cả ba người bọn họ mới lơ là một chút mà suýt chút nữa ngã ra đất.
Kẻ nào càn quấy?
Lầu các bị chấn động đến mức méo mó, một lão già y phục xộc xệch sát phạt ra ngoài, nộ khí xung thiên, cảnh đẹp xuân thì bị quấy nhiễu khiến mặt ông ta tối sầm lại.
Quả đúng là Hoa Thiên lão tổ.
Hai bà lão hắc bạch lần lượt lên tiếng như thể trước đó đã từng gặp Hoa Thiên lão tổ.
Lúc này Hoa Thiên lão tổ đã sát phạt tới, cơn giận ngút trời, ông ta là lão tổ trấn thủ của Thiên Lang Tinh, có người gây ra động tĩnh lớn thế này rõ ràng là tới gây hoạ, sao ông ta có thể để yên.
Là bà!
Hoa Thiên lão tổ nhận ra Nhược Thiên Chu Tước thì sắc mặt thâm trầm, ông ta có vẻ đã nhớ lại cảnh tượng bị đánh trước đó.
Lâu rồi không gặp!
Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.
Dám đến đây, muốn chết!
Hoa Thiên lão tổ gằn giọng, ông ta không nói thêm lời nào cứ thế giơ tay tung ra một đại ấn giáng từ trên trời xuống.
Nhược Thiên Chu Tước cứ thế ngó lơ, bà ta khẽ giơ tay gạt đi đại ấn kia, đến cả Hoa Thiên lão tổ cũng bị chấn động đến mức bay đi, khi bay trên trời còn lộn thêm vài vòng mới thôi.
Thánh Nhân!
Hoa Thiên lão tổ không thể sao tin nổi và nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
Xuống đây rồi nói!
Nhược Thiên Chu Tước vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn, bà ta vươn tay lôi Hoa Thiên lão tổ xuống khiến hai bà lão hắc bạch ở bên phải xuýt xoa, đường đường là một tu sĩ Chuẩn Thánh sao lại như con gà con bị Thánh Nhân thích làm gì thì làm như vậy.
Diệp Thành cũng tặc lưỡi, hắn thầm nhủ sao cái đầu của Hoa Thiên lão tổ lại không biết điều như vậy chứ.
Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước không phải là Chuẩn Thánh nhưng đằng sau bà còn hai vị Chuẩn Thánh nữa, trận dung với ba tu sĩ Chuẩn Thánh mà ông ta không định bỏ chạy lại hùng hồn xông lên giao chiến, bị đánh cũng đáng đời.
Muốn giết thì giết!
Hoa Thiên lão tổ vẫn tỏ ra ngoan cố, mặc dù bị trấn áp nhưng không có ý định cúi đầu.
Nhược Thiên Chu Tước không nói gì, bà ta tiến lên giáng một cái bạt khiến hàm răng của Hoa Thiên lão tổ bay loạn xạ.
Lúc này Hoa Thiên lão tổ sợ rồi, ông ta chịu cái bạt kia mà nước mắt tuôn rơi lã chã.
Thấy vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn lập tức lấy ra một cuộn tranh giơ trước mặt Hoa Thiên lão tổ, hỏi: “Tiền bối đã từng thấy nữ tử trong bức tranh này chưa? Nếu tiền bối biết hi vọng có thể nói cho vãn bối”.
“Chưa…chưa từng thấy”, Hoa Thiên lão tổ lắc đầu như trống bỏi.
“Ba mươi năm trước tiền bối từng tham gia vào việc tranh cướp một loạt bảo vật ở một tinh vực, tiền bối có biết lai lịch của những bảo vật đó không?”, Diệp Thành cất đi cuộn tranh, hắn nhìn thẳng Hoa Thiên lão tổ mà hỏi.
“Nghe người ta nói từ Bắc Đấu Tinh Vực”.
“Bắc Đấu Tinh Vực”, Diệp Thành cau mày, hắn lập tức lấy ra tinh không đồ trong buổi đấu giá và tinh không đồ hắn có được từ phía Đông Dương Chân Nhân, sau khi tìm kĩ thì không hề thấy cái tên Bắc Đấu Tinh Vực.
“Ta đi được chưa?”, Hoa Thiên lão tổ liếc nhìn Diệp Thành sau đó nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.
“Bỏ lại túi đựng đồ rồi lập tức biến đi”, Nhược Thiên Chu Tước lãnh đạm lên tiếng.