“Được rồi, ta tự lấy”, Nhược Thiên Chu Tước phất tay cất đi túi đựng đồ của Hoa Thiên lão tổ còn Hoa Thiên lão tổ bị lôi dậy sau đó bị ném ra khỏi Thiên Lang Tinh.
“Thánh Nhân quả là muốn làm gì thì làm ấy”, nhìn Hoa Thiên lão tổ bay đi, hai bà lão hắc bạch thầm nhủ, đường đường là một Chuẩn Thánh nói ném là ném, sao có thể dễ như chơi thế nhỉ.
“Đi thôi”, Diệp Thành là người đầu tiên bay vào hư thiên.
“Quay về Lăng Tiêu Cung”, Bích Du cũng đi theo sánh vai với Diệp Thành nhưng lại khẽ bặm môi, sao cô có thể không nhận ra được nữ tử trong bức tranh đó, đó chẳng phải là Sở Huyên và Sở Linh, nữ tử mà Diệp Thành yêu thương nhất sao, cuối cùng vẫn là bọn họ, từ đầu tới cuối hắn không hề thay đổi.
Chặng đường tiếp theo cũng như trước đó.
Bọn họ đi qua rất nhiều cổ tinh, Diệp Thành và Bích Du lại bắt đầu bận rộn, cứ tới mỗi cổ tinh thì Diệp Thành lại bắt đầu tìm kiếm nhưng trời xanh lại không nhân từ như vậy, không hề thấy một người chuyển kiếp nào.
Không biết mất bao lâu mới có người dừng chân.
Phía bờ bên kia của dải ngân hà có một cổ tinh lấp lánh, kích thước chừng Vọng cổ Tinh, xung quanh có mây và sương bao phủ như mộng như ảo, trông chẳng khác nữ nhân với lớp mạng che mặt cho người ta một cảm giác thần bí.
Đó chính là Thiên Nữ Tinh, cổ tinh mà Lăng Tiêu Cung toạ lạc.
Nhược Thiên Chu Tước nhìn Thiên Nữ Tinh rồi nhìn sang Diệp Thành, mỉm cười, nói: “Đã tiễn tới đây rồi thì lão thân cũng nên đi tìm Huyền Thần rồi, Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn vô biên, không biết bao giờ mới có thể gặp lại”.
“Sẽ không lâu nữa đâu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa tinh không đồ đã sao chép cho Nhược Thiên Chu Tước: “Mong trời cao rủ lòng thương để tiền bối có thể tìm thấy thuỷ tổ Huyền Thần, rồi một năm nào đó chúng ta sẽ lại cùng trở về quê hương”.
“Nhất định rồi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười nhận lấy tinh không đồ, bà chậm rãi quay người bay về phía xa.
“Cung tiễn tiền bối”, Diệp Thành hành lễ với Nhược Thiên Chu Tước từ phía xa, Bích Du ở bên cũng vậy, đó là thần thoại một đời của Đại Sở, cũng là vị tiền bối mà bọn họ kính trọng.
“Thần nữ, đi thôi”, hai bà lão hắc bạch khẽ lên tiếng.
“Đi thôi”, Bích Du kéo Diệp Thành bay về Thiên Nữ Tinh, phía sau là hai bà lão đi cùng.
Cũng giống như những cổ tinh khác, Diệp Thành vừa dừng chân đã tính toán.
Đây là một thói quen của hắn.
Có điều, điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là mặc dù Thiên Nữ Tinh rộng lớn nhưng không hề có người chuyển kiếp của Đại Sở.
Rồi sẽ tìm thấy thôi!
Bích Du lại lần nữa nắm tay hắn mang theo sự dịu dàng của nữ tử.
Phía trước, một linh sơn với tiên quang rực rỡ hiện lên trong tầm mắt.
Phía Diệp Thành dừng chân ở tiên sơn Lăng Tiêu Cung kéo theo ánh mắt chú ý của tứ phương, các đệ tử xôn xao bàn tán, đặc biệt là khi nhìn thấy Bích Du không đeo mạng che mặt nữa thì tỏ ra hiếu kì về Diệp Thành.
Đó là Hoang Cổ Thánh Thể sao?
Cùng tới đây với thần nữ thì khả năng cao là Hoang Cổ Thánh Thể rồi.
Nghe nói hắn đánh bại Hoa Thiên, không biết là thật hay giả.
Trưởng lão của Lăng Tiêu Cung cũng ra ngoài, trong đó không thiếu tu sĩ Chuẩn Thánh.
Chuyện ở Vọng Cổ Tinh đã được truyền đến Lăng Tiêu Cung, Hoang Cổ Thánh Thể xuất hiện vả lại còn song tu với thần nữ của Lăng Tiêu Cung, đây quả thực là một chuyện tốt, đứa trẻ mang huyết mạch của thần nữ nhất định bất phàm, một nhóm lão bối nghĩ rất xa, đã nghĩ tới đời sau rồi.
Có điều bầu không khí lúc này lại khiến Diệp Thành cảm thấy có phần ái ngại.
Một nhóm lão bối người nào người nấy cầm gậy bao quanh hắn vòng trong vòng ngoài nhìn hắn từ đầu tới chân rồi lai nhìn từ chân lên đầu như đang nhìn một con khỉ biết làm trò vậy.
Diệp Thành ho hắng, hắn thấy gượng gạo, người biết thì không sao nhưng ai không biết lại tưởng bọn họ định đánh hắn cũng nên.
Bích Du thấy vậy thì cười trừ, cô vội kéo Diệp Thành vào đại điện.
Bên trong đại điện có một nữ tử đứng đó, mặc dù không xinh đẹp như Nhược Thiên Chu Tước nhưng cũng là bậc phong hoa tuyệt đại, toàn thân tiên hà bao quanh, không vướng chút bụi trần, đó chính là cung chủ hiện tại của Lăng Tiêu Cung.
“Bái kiến sư tôn”, Bích Du tiến lên cung kính hành lễ.
“Đã tháo bỏ mạng che mặt rồi?”, vị cung chủ kia mỉm cười, ánh mắt chuyển sang Diệp Thành.
“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành tiến lên trước, hắn cũng hành lễ.
“Hoang Cổ Thánh Thể, quả nhiên khác thường”, cung chủ Lăng Tiêu bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, càng nhìn càng tỏ ra thích thú: “Không biết tiểu hữu và Bích Ba đã hành lễ phá giới chưa?”