Tiên Võ Đế Vương

Chương 1707: Người đâu? 



Thiên Nữ Tinh. 

 Sáng sớm, ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp Lăng Tiêu Cung, phủ thêm một lớp áo lộng lẫy cho toà tiên sơn. 

 Nhìn từ trên xuống, mọi người của Lăng Tiêu Cung đang di chuyển, linh sơn nào cũng có đệ tử đang đi xuống, ai cũng mặc tiên y. 

 Hôm nay là ngày trọng đại của Lăng Tiêu Cung, chọn ra cung chủ đời tiếp theo, không chỉ có Lăng Tiêu Cung mà rất nhiều cổ tinh xung quanh cũng có người tới, ai cũng là người có máu mặt, trong đó có không ít con rể của Lăng Tiêu Cung. 

 Sự thật chứng minh câu Diệp Thành đã nói, các con rể đến Lăng Tiêu Cung chẳng có ai đến tay không. 

 Trung tâm tiên sơn là một thế giới không gian rộng lớn, những người tham gia lục tục đến, cảnh tượng thịnh thế, một chiến đài lớn lơ lửng giữa không trung, bốn phía còn có kết giới dùng lúc đối chiến. 

 “Nghe nói nửa kia của thần nữ Lăng Tiêu là Hoang Cổ Thánh Thể à?”, đều là con rể của Lăng Tiêu Cung, ngồi xuống là có chuyện để nói, còn chưa bắt đầu đánh nhau, họ đã túm năm tụm ba ngồi lại cùng nhau trò chuyện. 

 “Ta đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Diệp Thành và Hoa Thiên, cực kỳ xuất sắc luôn”. 

 “Nhưng thần tử Quỷ Hoàng không phải Hoa Thiên”. 

 “Nghe nói hôm nay hắn ta đã dung hợp được tinh cốt Cùng Kỳ, tu vi tăng lên rất nhiều, sức chiến đấu của hắn ta hẳn là đã vượt xa Diệp Thành, dù sao Diệp Thành cũng chỉ là cảnh giới Thiên, tu vi hoàn toàn bị áp chế, khả năng sẽ bị đánh bại”. 

 “Thần tử Quỷ Hoàng đến rồi”, không biết ai nói lên câu này, sự chú ý của mọi người lập tức bị thu hút về một hướng. 

 Từ xa đã thấy có khí huyết tàn bạo ập đến. 

 Thần tử Quỷ Hoàng bay tới, theo sau còn có ba vị lão bối, ai cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh. 

 Huyết mạch bá đạo thật đấy! 

 Tứ phương đều có tiếng hô kinh ngạc vang lên, uy áp từ huyết mạch của thần tử Quỷ Hoàng khiến đệ tử và trưởng lão bình thường của Lăng Tiêu Cung đều cảm thấy ngột ngạt, nhất là khuôn mặt đáng sợ kia càng khiến đệ tử Lăng Tiêu Cung sợ hãi hơn. 

 So với thần tử Quỷ Hoàng, họ cảm thấy Diệp Thành đẹp trai, tuấn tú hơn nhiều. 

 Bích Nguyệt đã bước lên, cô ta rất thân mật khoác tay thần tử Quỷ Hoàng trước mặt mọi người, nở nụ cười quyến rũ. 

 Không biết sao nhìn hai người họ, trong đầu mọi người lại chợt nảy ra bốn chữ: Gian phu dâm phụ. 

 Người đâu? 

 So với sự quyến rũ của Bích Nguyệt, thần tử Quỷ Hoàng lại càng quan tâm Diệp Thành hơn, nhưng hắn ta nhìn quanh tứ phía cũng không thấy bóng dáng Diệp Thành. 

 Chắc là không dám đến rồi! 

 Bích Nguyệt cười nhạo báng, kéo thần tử Quỷ Hoàng sang một bên. 

 Sắc mặt thần tử Quỷ Hoàng càng thêm âm trầm, không được tự tay giết Diệp Thành, trong lòng hắn ta càng thêm phẫn nộ. 

 Thần tử Quỷ Hoàng vừa ngồi xuống đã có không ít người tới chào hỏi, trong đó phần nhiều là con rể của Lăng Tiêu Cung. 

 Nhưng thần tử Quỷ Hoàng lại làm ngơ trước những lời chào hỏi của họ, chỉ nằm trên ghế nghỉ ngơi. 

 Hành động của thần tử Quỷ Hoàng khiến mọi người cảm thấy xấu hổ, nhưng vì thân phận của hắn ta nên họ cũng chỉ cười trừ, ai cũng biết hắn ta nổi tiếng hung dữ, không thể động vào. 

 Thần nữ cũng tới rồi! 

 Lại có người lên tiếng, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về một hướng. 

 Hế? 

 Sau khi nhìn thấy Bích Du, mọi người đều kinh ngạc, vì chỉ có một mình cô, bên cạnh cô không có Diệp Thành. 

 Chuyện gì vậy? Sao chỉ có một mình thần nữ? 

 Còn có thể là sao nữa? Diệp Thành sợ thần tử Quỷ Hoàng nên không dám tới chứ sao! 

 Khiến thần tử Quỷ Hoàng mất khoản tiền lớn trong buổi đấu giá, nếu bây giờ hắn đến thì sao thần tử Quỷ Hoàng có thể tha cho hắn được! 

 Bỏ thần nữ lại một mình, đúng là đã nhìn lầm hắn! 

 Nghĩa là thần nữ phải một mình đấu lại Bích Nguyệt và thần tử Quỷ Hoàng? 

 Khả năng cao là thế! 

 Giữa tiếng bàn tán, Bích Du đã ngồi xuống nhưng vẻ mặt cô thờ ơ, như thể mọi chuyện trên thế gian đều không thể khiến lòng cô gợn sóng. 

 Cô phớt lờ tiếng bàn tán tứ phía, ở đây có bao nhiêu người, có lẽ chỉ mình cô biết Diệp Thành đang đi đâu, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc tìm người chuyển kiếp của Đại Sở, hai ngày ba hôm cũng không nỡ kéo dài. 

 Thấy Bích Du yên lặng ngồi một mình, Lăng Tiêu cung chủ hơi nhíu mày. 

 Rất nhiều trưởng lão ủng hộ Bích Du cũng cau mày, nếu Diệp Thành ở đây Bích Du còn có thể thượng vị, nhưng nếu Diệp Thành không ở đây, Bích Du làm sao có thể một mình đấu lại được thần tử Quỷ Hoàng và Bích Nguyệt? 

 “Mời hai bên đối chiến lên đài”, đại tế ty đã lên đài, giọng nói hư ảo cất lên, nói xong cũng nhìn về phía Bích Nguyệt và Bích Du, ánh mắt dừng lại trên người Bích Du lâu thêm một giây. 

 Đại Tế Ty vừa dứt lời, Bích Nguyệt đã duyên dáng lên sân khấu. 

 So với Bích Du, Bích Nguyệt quyến rũ hơn, lại thêm vẻ chanh chua cay nghiệt và tàn độc từ tận trong xương tuỷ, lúc này cô ta đang hứng thú nhìn Bích Du phía đối diện, trong mắt là vẻ khiêu khích không hề giấu giếm. 

 Còn thần tử Quỷ Hoàng, hắn ta vẫn đang nằm trên ghế, ánh mắt khinh thường, không hề có ý định lên đài. 

 Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về Bích Du. 

 Mặc dù không có ý định làm cung chủ nhưng Bích Du vẫn đứng dậy, vì cô biết Diệp Thành sẽ đến, cũng biết Diệp Thành muốn hoàn thành trận chiến này cùng cô. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, Bích Du bình thản đáp xuống. 

 Ánh mắt của khán giả đều tập trung vào chiến đài. 

 Một người là đời sau của cung chủ tiền nhiệm, một người là đồ nhi của cung chủ hiên tại, hai người là hai đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của Lăng Tiêu Cung, cuộc đối đầu giữa hai người sẽ cực kỳ chấn động. 

 “Nhân tình của cô đâu?”, Bích Nguyệt hứng thú nhìn Bích Du: “Không dám tới à?” 

 “Đánh bại ta đi đã rồi nói”, Bích Du hờ hững lên tiếng, đột nhiên mở Vạn Hoa Đồng, trong mắt có vạn hoa xuất hiện. 

 Thấy vậy, Bích Nguyệt vội vàng né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Bích Du, dường như đã biết sự đáng sợ của Vạn Hoa Đồng. 

 Trong nháy mắt, Bích Du bay đến, bàn tay ngọc vung ra một biển vạn hoa, mỗi cánh hoa đều mang theo đạo tắc của cô, là thần thông, cũng là trận pháp, hai thứ giao thoa thể hiện ra uy lực cực mạnh. 

 Bích Nguyệt hừ lạnh, cầm kiếm trong tay, một kiếm chém ra tiên quang, phá vỡ biển vạn hoa. 

 Vẻ mặt Bích Du lãnh đạm, thân hình cô huyền ảo như bóng ma, thần mang nhất chỉ có thần hà lộng lẫy lượn quanh nhưng lại mang uy lực vô song. 

 Bích Nguyệt cười khẩy, một tay thi triển bí thuật diễn hoá, phá vỡ thần mang của Bích Du. 

 Vài chiêu đối đầu đơn giản, khí tức của hai người lần lượt dâng lên, trận chiến thật sự lập tức bắt đầu, tiếng ầm vang vọng cả tiên sơn. 

 Loáng thoáng có thể thấy Bích Nguyệt đã rơi vào thế yếu, Bích Du dung hợp được Cửu Tiêu Thần Lộ và trúc Thuý Tiên đang chiếm ưu thế, kết hợp bí thuật của đời trước và đời này, chiêu thức của cô khiến Bích Nguyệt khó lòng phòng bị. 

 Các trưởng lão của Lăng Tiêu Cung đều ngạc nhiên, họ không biết Bích Du học những thần thông huyền diệu đó từ đâu. 

 Lại nhìn đến Bích Nguyệt đang chật vật, vẻ mặt cô ta khó coi vô cùng, cô ta tự cho rằng mình đã tìm hiểu Bích Du rất kỹ lưỡng, nhưng hôm nay lại bị Bích Du khác thường đánh cho không kịp trở tay, cô ta đã trúng rất nhiều bí thuật của Bích Du rồi. 

 Ánh mắt những người bên dưới đều sáng lấp lánh, họ đã nhìn ra đạo hạnh của Bích Du và Bích Nguyệt, Bích Nguyệt vẫn kém hơn một chút. 

 “Thần tử vẫn chưa ra tay sao?” 

 Cuối cùng Bích Nguyệt đành phải gọi thần tử Quỷ Hoàng, Bích Du hôm nay quá kỳ quái, một mình cô ta khó mà thắng được. 

 Thần tử Quỷ Hoàng cười bỡn cợt, thân hình kỳ ảo xuất hiện trên chiến đài, hắn ta tung ra một chưởng, chín con huyết long xuất hiện đan xen vào nhau, dung hợp thành một sau đó gầm thét bay về phía Bích Du. 

 Bích Du cau mày, chỉ khi thật sự đối đầu với thần tử Quỷ Hoàng mới biết thực lực của hắn ta, Bích Nguyệt và hắn ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp. 

 Thầm nghĩ như vậy, Bích Du đã lấy thần kiếm ra, một kiếm dung hợp rất nhiều bí pháp, chém về phía huyết long. 

 “Cô còn kém xa lắm!” 

 Không chờ Bích Du đứng vững lại, thần tử Quỷ Hoàng đã lao đến, hắn ta lại tung một chưởng đánh cho Bích Du phải lảo đảo lùi về phía sau, mỗi bước lùi lại đều khiến chiến đài nứt vỡ, sự cường đại của thần tử Quỷ Hoàng vượt ngoài dự đoán của cô. 

 Ánh mắt thần tử Quỷ Hoàng đầy tàn bạo và khát máu, hắn ta bay lên tung ra một chưởng, đẩy ra một vùng huyết hải. 

 Vạn Hoa Thiên Táng! 

 Bích Du sử dụng bí thuật, lấy cô làm trung tâm, vạn hoa bắt đầu phân tán, chặn lại huyết hải của thần tử Quỷ Hoàng. 

 Chết đi! 

 Bích Nguyệt giễu cợt, chém ra một kiếm vô song nhưng Bích Du nhanh chóng né được, tuy né được một kiếm đó của Bích Nguyệt nhưng lại khó cản được đòn tấn công của thần tử Quỷ Hoàng, mỗi lần hắn ta ra tay đều khiến khoé miệng cô trào máu. 

 Tiễn cô lên đường! 

 Bích Nguyệt như một bóng ma, cô ta lại vung kiếm tuyệt sát, chém thẳng về phía đầu mày của Bích Du. 

 Nhưng lúc này, một tia kim mang từ trên trời bay xuống, đứng chắn trước mặt Bích Du, đó là một bóng người mơ hồ, người nhuốm đầy máu vàng, hắn đưa tay bắt lấy thanh kiếm của Bích Nguyệt. 

 Đánh nữ nhân của ta, phải chết!