Diệp Thành bước ra, khuôn mặt phía Lăng Tiêu cung chủ đều tỏ ra khác thường.
Diệp Thành của hiện tại đã khác với ngày hôm qua, cho dù là bọn họ thì cũng có một cảm giác áp lực, nó không phải đến từ huyết mạch mà đến từ khí tức và hỗn độn đạo của Diệp Thành.
Áp lực của bọn họ cũng không phải không có nguyên do.
Diệp Thành không phải người thường, hỗn độn đạo của tu sĩ mang thánh thể đã vượt qua phạm trù hiểu biết của bọn họ.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Diệp Thành mỉm cười: “Cơ duyên mà Lăng Tiêu Cung ban tặng, Diệp Thành sẽ không bao giờ quên”.
“Đã là chàng rể của Lăng Tiêu Cung thì chúng ta đều là người một nhà”, Lăng Tiêu cung chủ khẽ mỉm cười lên tiếng.
“Quả là người một nhà”, Diệp Thành mỉm cười nhưng nụ cười lại có phần khác thường, đặc biệt là khi nghe thấy hai từ chàng rể, trong lòng hắn cảm thấy sai sai.
“Bích Ba cần thêm thời gian, tiểu hữu nghỉ ngơi trước đi”.
“Vâng”, Diệp Thành nói rồi biến mất nhanh chóng, không phải hắn buồn ngủ mà vì hắn đang nghĩ tới chuyện của Tử Viêm, cho tới bây giờ Tử Viêm vẫn bị hắn phong cấm, khí tức long thảo đã len lỏi ra ngoài.
“Bọn họ hiện giờ không phải là đối thủ của hắn nữa”, nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, một trưởng lão tặc lưỡi.
Nghe vậy, mười mấy trưởng lão có mặt ở đó không ai phản bác lại.
Diệp Thành ở cảnh giới Thiên đã có khả năng chiến đấu với Chuẩn Thánh, huống hồ là đột phá lên Chuẩn Hoàng.
Vẫn là câu nói đó, Hoang Cổ Thánh Thể sinh ra đã là loài khác thường, huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, sự tồn tại thế này không thể đem người thường ra để so sánh, mỗi một lần hắn tiến giới, khả năng chiến đấu tăng vọt.
Hậu sinh khả uý.
Trưởng lão của Lăng Tiêu Cung trầm trồ, bọn họ chắc chắn sẽ được chứng kiến một thời đại quật khởi.
Phía này Diệp Thành đã bay lên đỉnh núi nơi Bích Du ở.
Vừa đáp xuống hắn đã vội lấy ra long thảo để nó lơ lửng trên hư thiên.
Long thảo như có linh tính, từng cành lá khẽ rung rinh, có thần quang chiếu rọi, chốc chốc còn nghe thấy tiếng rồng gầm.
Trợ ngươi hoá hình người!
Diệp Thành mỉm cười, hắn chỉ đểm vào long thảo.
Ngay sau đó, long thảo rung lên, sau tiếng rồng gầm không ngớt, nó dần thoát biến hình thái, hoá thành hình người, chính là một thiếu niên chừng bảy, tám tuổi, khuôn mặt thanh tú.
Long thảo vừa hoá thành hình người thì liền quay người bỏ chạy như thể rất sợ Diệp Thành, chỉ sợ hắn nuốt chửng mình.
Đi đâu!
Diệp Thành vươn tay ra lôi Tử Viêm chuyển kiếp quay lại.
Đừng ăn thịt ta!
Tử Viêm chuyển kiếp mặt mày sợ hãi, mặc dù là hoá thân của long thảo nhưng không hề có lấy chút tu vi nào, hấp thu long khí của cửu long mặc dù khí tức mạnh mẽ nhưng lại chưa chính thức bước trên con đường tu đạo.
Diệp Thành không nói gì, hắn gảy ra một tia tiên quang vào trán Tử Viêm.
Tử Viêm run người, vẻ mặt trở nên đau đớn, hai tay ôm đầu kêu la.
Sau khi tiên quang kia thâm nhập vào linh hồn hắn thì một đoạn kí ức kiếp trước dần được mở ra và đôi mắt hắn chợt sáng lên, hắn dần dần tỉnh lại.
Huynh…!
Tử Viêm thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi mắt mở to, chan hoà nước mắt.
Hoan nghênh ngươi quay lại!
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi niềm của năm tháng.
Một trăm năm rồi!
Tử Viêm ôm chầm lấy Diệp Thành, khóc nghẹn không nói thành lời, luân hồi chuyển kiếp được gặp lại người của kiếp trước, tâm cảnh này không nghĩ cũng biết xúc động tới nhường nào.
Đêm đến, mọi thứ chìm vào yên tĩnh.
Tiên tử của Lăng Tiêu Cung lần lượt quay về động phủ nghỉ ngơi, chỉ có một hai người ngồi trên đỉnh núi nhìn về phía xa như đang nhớ về một nửa còn lại của mình.
Trong khu rừng trúc, Tử Viêm khoanh chân ngồi xuống còn Diệp Thành đang dùng căn nguyên thánh thể tẩy luyện huyết mạch giúp hắn tu đạo.
Trong lúc này, cả hai người nói rất nhiều chuyện, đều là chuyện của Đại Sở.
Cho tới đêm khuya Diệp Thành mới thu lại căn nguyên.
Lại nhìn tu vi của Tử Viêm lúc này đã đạt tới cảnh giới Linh Hư rồi.
Sinh tồn trong cây long thảo cả trăm năm, hắn được nhiều tinh hoa nuôi dưỡng nên đã có sẵn đạo căn tu luyện, Diệp Thành chỉ đóng vai trò xúc tác, một người như Tử Viêm chắc chắn sẽ có một ngày vươn xa.
Cả hai lần lượt ngồi xuống tay cầm vò rượu nhìn bầu trời mênh mông mà nghĩ về Đại Sở.