Tiên Võ Đế Vương

Chương 1715:  Chết tiệt! 



Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Trên tinh không rộng lớn, tiếng nổ vang như tiếng sấm rền khiến cho tinh không yên tĩnh trở nên náo loạn. 

 Trận đại chiến giữa bốn Thánh Nhân cực kỳ hoành tráng, mỗi lần ra tay đều là cảnh tượng huỷ thiên diệt địa. 

 Đông Dương và Thanh Nguyệt đã thể hiện hết sức chiến đấu, nhưng vẫn khó phá được ngăn trở của Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen. 

 Vẻ mặt hai người khó coi đến cực điểm, họ chưa bao giờ nghĩ tới lại có biến cố này, vùng tinh không này đã cách Thần Triều và Lăng Tiêu Cung rất xa, cho dù gọi cứu trợ thì cũng không kịp, hai Thánh Nhân kia cũng chính vì nhìn ra điểm này nên mới chọn ra tay ở đây, bớt được rất nhiều phiền phức. 

 Đáng chết! 

 Đông Dương Chân Nhân vô cùng tức giận, sử dụng cấm thuật, biến hình dạng già nua thành một thanh niên, khí huyết dồi dào như biển cả, phía sau còn có dị tượng tinh thiên Tiên Vũ, sức chiến đấu lập tức tăng lên một bậc. 

 Cút đi! 

 Nhất chỉ của Đông Dương có thể gọi là huỷ thiên diệt địa, xuyên qua thân thể Thánh Nhân áo tím. 

 Thánh Nhân áo tím hộc máu lùi lại, đầu mày xuất hiện thần văn, là một loại cấm thuật bá đạo. 

 Là ngươi? 

 Thấy thần văn đó, Đông Dương dường như đã nhận ra người áo tím có lai lịch gì, tia sáng lạnh lẽo trong mắt lại càng lạnh hơn. 

 Có điều dù sát ý dữ dội, nhưng Đông Dương lại không có ý chiến đấu, hắn ta lo lắng cho Diệp Thành, hiện tại Diệp Thành ở cấp bậc Chuẩn Hoàng, làm sao có thể địch lại Thánh Nhân, hắn ta không cứu viện thì Diệp Thành sẽ chết không phải nghi ngờ gì thêm. 

 Đi đâu! 

 Thánh Nhân áo tím cười nham hiểm, di chuyển một bước, lại chặn đường Đông Dương. 

 Khốn kiếp! 

 Đông Dương phẫn nộ hét lên, khí huyết ngút trời, thần thông cái thế liên tục xuất hiện, tiên quang lộng lẫy bao phủ vùng tinh vực, mỗi làn đều nặng như núi, mỗi đạo đều mang theo sức mạnh huỷ diệt. 

 Trận chiến căng thẳng, vùng tinh không đã sắp bị đảo lộn đến nơi. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Trận chiến phía Đông Dương nảy lửa, mà động tĩnh ở vùng tinh không khác cũng không nhỏ. 

 Diệp Thành vẫn đang chạy trốn, toàn thân bừng bừng lửa cháy, điên cuồng thi triển Súc Địa Thành Thốn. 

 Sau lưng hắn, Thánh Nhân áo bạc vẫn đi theo, bước đi nhàn nhã như đang đi dạo trong sân, dường như rất thích thú khung cảnh đày đoạ người khác thế này, thích dập tắt hy vọng của người khác từng chút từng chút một. 

 Chết tiệt! 

 Ánh sáng lạnh lùng loé lên trong mắt Diệp Thành, bước chân hắn đã hơi lảo đảo. 

 Hắn có thể nghĩ đến việc Quỷ Hoàng Tông không chịu dừng lại, nhưng không ngờ Quỷ Hoàng Tông lại phái một lần những ba Thánh Nhân, đội hình này đủ khiến Lăng Tiêu Cung và Thần Triều đều phải dè chừng chứ nói gì là hắn. 

 Bất lực ở chỗ, hắn là cảnh giới Chuẩn Hoàng chỉ có thể chật vật bỏ chạy, một Chuẩn Hoàng không thể so sánh được với một Thánh Nhân. 

 Có trốn thoát được không? 

 Thánh Nhân áo bạc để lộ hai hàm răng trắng xám, nụ cười u ám gớm ghiếc, giơ tay lên lại là một đạo tiên mang. 

 Diệp Thành chợt quay lại, thi triển bí thuật Thái Hư Động. 

 Điều đáng buồn là tuy bí pháp Thái Hư Động huyền diệu nhưng cũng khó ngăn được tiên mang ấy, cầm cự không nổi một giây đã sụp đổ, tiên mang xuyên qua Thánh thể của hắn khiến hắn bay ra ngoài một lần nữa. 

 Thánh Nhân áo choàng bạc cười âm u, bước đi trên tinh không, không nhanh không chậm lại gần. 

 Diệp Thành lảo đảo đứng lên, nhìn chằm chằm Thánh Nhân áo bạc, lạnh lùng hỏi: “Ông biết ta là ai không?” 

 “Là ai cũng vô dụng”. 

 “Ta là đồ nhi của Kiếm Thần cũng vô dụng sao?”, Diệp Thành cười khẩy. 

 “Kiếm Thần?”, Thánh Nhân áo bạc nhíu mày, vô thức dừng lại, Chư Thiên Vạn Vực này có ai không biết thần thoại về Chư Thiên Kiếm Thần, chỉ một làn kiếm ý đã thành một Đại La Kiếm Tông, người chỉ còn một bước nữa là lên được Đại Đế ấy, không cần thấy bản thể, chỉ nghe tên thôi đã cảm thấy ngột ngạt, áp lực. 

 “Ngươi mà là đồ nhi của Kiếm Thần à? Nực cười”, chỉ một thoáng thát thần, Thánh Nhân áo bạc ngước mắt, lại nhìn về phía Diệp Thành. 

 Nhưng vừa nhìn lên ông ta đã sửng sốt, giây trước Diệp Thành còn ở vùng tinh không kia, bây giờ đã không thấy đâu. 

 Biết mình bị lừa, vẻ mặt Thánh Nhân áo bạc chợt trở nên gớm ghiếc, ông ta lao về một hướng, tốc độ tăng vọt giống như một đạo tiên mang khoáng thế lướt qua, uy áp cường đại của Thánh Nhân khiến cho tinh không trở nên náo loạn. 

 Thúc Địa Thành Thốn! 

 Thúc Địa Thành Thốn! 

 Thúc Địa Thành Thốn! 

 Diệp Thành ở phía trước điên cuồng thi triển bí thuật để trốn khỏi vùng tinh vực này, tới một vùng tinh vực mới, trên bản đồ sao đã có đánh dấu, là Huyền Thiên Tinh Vực. 

 Thánh Nhân áo bạc đã đuổi kịp, không nói lời nào chỉ bắn ra một tia tiên mang lạnh lẽo. 

 Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, lập tức tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra. 

 Keng! 

 Tiên mang tạo ra ngọn lửa trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, bị ảnh hưởng nặng nề, Diệp Thành là chủ nhân của nó thì thần hải ong ong, sau đó bay ra cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thánh thể nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa, mỗi giọt máu đều rất chói mắt. 

 Thánh Nhân áo choàng bạc bước tới, đưa tay muốn bắt lấy Diệp Thành càng sớm càng tốt, kẻo xảy ra biến cố về sau. 

 Phụt! 

 Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị bàn tay giáng từ trên trời xuống chèn ép, khiến hắn lại phải nửa quỳ. 

 Ép ta! 

 Vẻ mặt Diệp Thành điên cuồng, hắn giải trừ một đạo phong ấn trong bóng tối. 

 Ngay lập tức, tinh không hư ảo nổ ầm ầm, mây đen xuất hiện dày đặc mà nặng nề, bên trong có sấm sét điên cuồng, từng tia từng tia nối liền hình thành biển sấm, mang theo uy áp khiến thiên địa cũng phải run sợ. 

 Thần phạt? 

 Lão già áo bạc biến sắc, lập tức rụt tay về, lùi lại một bước, né đi cả mấy nghìn trượng. 

 Là Thánh Nhân đã thoát khỏi thế tục nhưng ông ta cũng vẫn sợ thiên kiếp thần phạt, một khi kết thù với trời thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn, bất cẩn một chút thì khó mà loại bỏ được nghiệp chướng trên con đường tu đạo. 

 Xem thường ngươi rồi! 

 Liếc nhìn biển sấm sét cuồng bạo phía trên, Thánh Nhân áo bạc lạnh lùng nói nhưng cũng không dám tiến đến, chỉ chờ ở nơi cách đó chừng chục nghìn trượng. 

 Diệp Thành chật vật đứng lên, toàn thân máu chảy ròng ròng. 

 Đây đúng là thiên kiếp thần phạt của hắn, lúc trước đột phá lên cảnh giới Chuẩn Hoàng, hắn đã áp chế thiên kiếp thần phạt chờ sau này gặp khó khăn thì dùng, không ngờ khó khăn này đến nhanh như vậy, còn động đến Thánh Nhân. 

 Bất lực, hắn đã bị dồn vào đường cùng, có thể trốn thoát trong tay Chuẩn Thánh chứ không thể sống sót trong tay Thánh Nhân. 

 Đương nhiên hắn giải trừ phong ấn thiên kiếp không phải để chống lại Thánh Nhân, mà là muốn niết bàn trong thiên kiếp, phá vỡ phong ấn của Tiên Luân Nhãn, một khi giải trừ được phong ấn của Tiên Luân Nhãn thì hắn sẽ giữ được tính mạng. 

 Đùng! 

 Trên hư thiên, một tia sấm sét giáng xuống mang theo sức mạnh huỷ diệt, muốn nghiền nát người độ kiếp là Diệp Thành. 

 Diệp Thành hừ lạnh, vẫn giống như lúc lên ngôi hoàng đế khi ở Đại Sở, hắn bay ngược lên trời, một quyền đập tan tia sấm sét ấy, sau đó bay lên cửu tiêu, sấm sét từ trên trời giáng xuống đều bị hắn quét sạch. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Sự phản kháng của hắn dường như đã chọc giận uy nghiêm của trời cao, sấm sét không còn bắn xuống từng tia nữa mà là từng khoảng, tạo thành một biển sấm sét, có uy lực nuốt chửng thiên địa, hơn nữa biển sấm sét này còn lan rộng ra mọi hướng. 

 Ông lão áo bạc biến sắc, lại lùi về phía sau, sợ bị biển sấm sét kéo vào bị động ứng kiếp. 

 Lúc này Diệp Thành đã hoá thân thành rồng, tung hoành trong biển sấm sét, mượn sấm sét để gột rửa Thánh thể, cũng nhờ sấm sét phá vỡ phong ấn của Tiên Nhãn. 

 Thần phạt thật bá đạo! 

 Giọng nói kinh ngạc vang lên từ một hướng, đó là phía hai lão già mặc áo tím, bên cạnh họ còn có một thanh niên hình thái bết bát. 

 Thanh niên áo quần rách rưới, tinh thần sa sút, quanh miệng râu ria xồm xoàm, nửa khuôn mặt bị mái tóc đen bù xù che khuất, dường như hắn ta đã phạm phải mười tội ác không thể tha thứ, hai tay hai chân đều bị xích khoá chặt, tu vi trên người cũng bị phong ấn, dường như chuẩn bị đi ra pháp trường, nhận hình phạt chém đầu trước công chúng. 

 Chắc chắn là huyết mạch nghịch thiên! 


 Đi đi, mau lên! 

 Hai lão già áo tím tái mặt, đương nhiên không dám ở lại, liều mạng chạy trốn! 

 Người chuyển kiếp! 

 Diệp Thành đang độ kiếp chợt ngẩng đầu, nhìn về hướng hai lão già áo tím bị Thánh Nhân áo bạc đuổi đi, cuối cùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tên thanh niên đang bị gông cuồng xiềng xích trói buộc kia.