Trong biển sấm sét, nước mắt làm nhoè đi hai mắt hắn, nhưng bóng lưng của người thanh niên ấy lại vô cùng rõ ràng.
Đùng!
Trong khoảnh khắc ấy, sấm sét nổi lên nổ tung Thánh thể, biển sấm sét cuồn cuộn, nhấn chìm hắn ở bên trong.
Mở!
Diệp Thành hét lên, ra sức chống lại sấm sét nhưng nước mắt dàn dụa, hắn nhìn ra được người chuyển kiếp kia đã gặp nạn lớn, nếu không cũng không bị gông cùm xiềng xích trói buộc như vậy.
Nhưng nhìn thấy người chuyển kiếp lâm vào cảnh khốn cùng như vậy mà hắn lại không thể làm gì, càng không thể ra tay cứu giúp, bởi vì hắn lúc này bảo vệ mình còn khó, có một Thánh Nhân nhìn chằm chằm như hổ rình mồi bên ngoài, hắn có thể gặp nguy hiểm chết người bất cứ lúc nào, bản thân hắn còn khó giữ được mạng, lấy gì để cứu người chuyển kiếp?
Cảnh tượng này thật sự trêu người.
Một trăm năm trước, trên vùng đất Đại Sở, vì chống lại Thiên Ma mà tu sĩ Đại Sở chiến đấu gần như toàn quân bị diệt sạch, máu tươi của chín mươi triệu anh hồn đổ xuống chiến trường, bảo vệ Chư Thiên Môn, cũng bảo vệ được chúng sinh Vạn Vực.
Nhưng một trăm năm sau thì sao? Những người từng bảo vệ chúng sinh Vạn Vực người thì bị truy sát, người thì bị lôi ra pháp trường.
A…
Diệp Thành gầm thét, tiếng thét phát ra từ nơi sâu thẳm linh hồn, tiếng hét hướng về trời cao, cũng hướng về chúng sinh.
Đoàng!
Sự phẫn nộ của hắn đường như đã chọc giận trời cao, sấm sét lại ập xuống, biển sấm sét vốn đã rộng, một lần nữa lan ra khắp các hướng, nuốt chửng từng tinh không, huỷ diệt từng thiên thạch.
Vẻ mặt Thánh Nhân áo bạc âm trầm, ông ta không thể không lùi lại một lần nữa.
Mở, mở cho ta!
Diệp Thành vẫn đang thét gào, tấn công phong ấn của Tiên Nhãn.
Hắn biết chỉ khi phá được phong ấn của Tiên Nhãn thì hắn mới có hy vọng sống, mới có thể cứu được người chuyển kiếp.
Đùng!
Biển sấm sét lại nổi lên, hết lần này đến lần khác nhấn chìm hắn rồi lại hết lần này đến lần khác bị phá vỡ.
Ý chí chiến đấu của Diệp Thành ngút trời, giống như một trăm năm trước, hắn kéo lê Thánh thể tàn tạ bay lên trời, huỷ diệt sấm sét cả một đường, lấy ý chí chiến đấu bất khả chiến bại chống lại ý chí chiến đấu tàn nhẫn của trời cao.
Thánh Nhân áo bạc nhíu mày.
Nếu bỏ qua thân phận người truy sát thì ông ta rất kinh ngạc, cảm thán trước Diệp Thành.
Nhưng dù vậy thì trong mắt ông ta vẫn là vẻ lạnh lẽo, không thể để Diệp Thành sống sót rời đi.
Hoang Cổ Thánh Thể, huyết mạch nghịch thiên có thể sánh với Đại Đế, sự tồn tại này một khi lớn mạnh chắc chắn sẽ là sự tồn tại khiến tinh không vạn cổ run sợ, Đại Đế không xuất hiện thì ai có thể trấn áp được hắn?
Bùm! Đùng! Đoàng!
Lôi phạt thiên kiếp càng lúc càng nhiều, mỗi tia đều mang theo sức mạnh hủy diệt.
Diệp Thành bay ngược lên trời, Thánh thể lại bị thương nặng, nứt ra hết lần này đến lần khác rồi lại liền lại hết lần này đến lần khác.
Nhưng khi bị thương, Diệp Thành cũng đang niết bàn, tuy thiên kiếp hung hãn nhưng cũng là thứ tốt để tôi luyện Thánh thể, quan trọng nhất là dưới thiên kiếp, phong ấn của Tiên Luân Nhãn đã được nới lỏng.
Mở, mở ra cho ta!
Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, dẫn sấm sét của thần phạt và ý chí chiến đấu của trời cao về Tiên Luân Nhãn.
Póc!
Trong hàng tỷ tia sấm sét, dường như có âm thanh thế này vang lên.
Âm thanh này với Thánh Nhân áo bạc mà nói không là gì, nhưng với Diệp Thành lại là hy vọng vô tận.
Tiên Luân Nhãn đã được giải trừ phong ấn, mối đe doạ đạo tắc Chuẩn Đế đã bị thiên kiếp thần phạt diệt sạch.
Tốt lắm!
Hai mắt Diệp Thành bắn ra thần quang, hắn một bước lên trời, bay thẳng tới ngọn nguồn thiên kiếp, đó vẫn là một vùng mây mù hỗn độn hư ảo, hắn cường thế vọt lên, hai tay giơ lên trời, mạnh mẽ xé toạc.
Đột nhiên sấm sét bị tiêu diệt, biển sấm sét sụp đổ, lôi kiếp ở vùng tinh không này cũng theo vùng mây mù hỗn độn bị xé mà tan thành mây khói, tu vi của Diệp Thành cũng đã ổn đỉnh ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.
Chính là lúc này!
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt Thánh Nhân áo bạc, ông ta đưa tay ra hoá thành ma chưởng che phủ tinh không nghìn trượng.
Phụt!
Diệp Thành vừa mới đứng vững đã phun ra một bụng máu, bị chèn ép phải nửa quỳ xuống đất.
Kiến vẫn chỉ là kiến!
Thánh Nhân áo bạc bay lên trời, nhìn Diệp Thành phía dưới như vị đế vương nhìn con kiến thấp hèn, uy áp Thánh Nhân bộc lộ hoàn toàn, trấn áp Diệp Thành ở phía dưới khiến cho hắn không thể cử động.
Diệp Thành không nói gì, mở Thiên Đạo rồi thoáng chốc biến mất.
Hả?
Diệp Thành lảo đảo, hai mắt đỏ như máu, hắn không ngờ lại gặp biến cố này.
Uy áp của Thánh Nhân lại xuất hiện, ép hắn phải quỳ xuống, giam cầm chặt chẽ.
Còn thủ đoạn gì nữa không?
Giọng của Thánh Nhân áo bạc âm trầm, dữ tợn, nhất chỉ bắn ra lại mang theo tiên quang bá đạo, hơn nữa còn bắn thẳng về phía nguyên thần của Diệp Thành.