Tinh không vẫn náo nhiệt như cũ, bốn Thánh Nhân vẫn đang huyết chiến.
Không biết qua bao lâu vùng tinh không này mới lại chìm vào im lặng, không biết bốn Thánh Nhân đã đánh tới nơi nào.
Cổ tinh tĩnh lặng, dưới ánh trăng và ánh sao có thêm phần sinh khí.a
Giữa dải núi, Thánh Nhân áo bạc đã cất lư luyện đan, lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm thân thể Diệp Thành với ánh mắt phát sáng.
Thân thể của Diệp Thành đã hoàn toàn khôi phục, có thể nói là lộng lẫy sáng ngời, tiên quang phủ khắp thân thể, mỗi phần trên cơ thể đều có ánh sáng vàng rực rỡ, cực kỳ chói mắt dưới bóng đêm.
Hoang Cổ Thánh Thể giờ đây đã là của ta!
Thánh Nhân áo bạc không kìm được đưa bàn tay khô ráp ra vuốt ve Thánh thể, như đang thưởng thức kiệt tác của mình.
Nhưng khi ông ta đang hưng phấn thì cơ thể Diệp Thành chợt di chuyển, đôi mắt cũng mở ra.
Ngươi…
Thánh Nhân áo bạc sửng sốt.
Thiên Chiếu!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, hiến tế thọ nguyên sử dụng cấm thuật Tiên Luân, ấn ký Tiên Luân bên mắt trái xoay chuyển, nhưng không phải nhắm vào cơ thể của Thánh Nhân áo bạc mà là nguyên thần bản mệnh của ông ta.
Trên nguyên thần của Thánh Nhân áo bạc lập tức bùng cháy một ngọn lửa màu đen.
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Thánh Nhân áo bạc lảo đảo lùi lại, ánh mắt kinh hãi, ông ta không biết ngọn lửa màu đen ấy là vật gì nhưng nó cực kỳ bá đạo, nguyên thần của ông ta đang nhanh chóng bị tiêu diệt.
Diệp Thành đột ngột đứng dậy, chín thần mang Thần Thương bắn ra, bay thẳng đến nguyên thần của Thánh Nhân áo bạc.
Hự…
Thánh Nhân áo bạc rên lên, thần hải cũng ong ong.
Ngươi đáng chết!
Thánh Nhân áo bạc tức giận vung tay, nhưng không đánh trúng thứ gì.
Diệp Thành trốn vào hố đen không gian, lần này hắn may mắn hơn lần trước, không gặp phải tồn tại đáng sợ.
Muốn thân thể ta? Vậy thì phải trả giá!
Trong mắt Diệp Thành loé lên tia lạnh lẽo, hắn vọt ra khỏi hố đen không gian, không nhiều lời lập tức hành động.
Vẫn là thần mang Thần Thương, hơn nữa còn là chín đạo hợp nhất, dù hắn biết công kích cấp bậc này không có tác dụng với Thánh Nhân áo bạc, nhưng nếu số lượng nhiều thì cũng có được hiệu quả không ngờ.
Sự kỳ dị của hắn khiến cho Thánh Nhân áo bạc vẫn đang cố gắng dập tắt ngọn lửa Thiên Chiếu bị đánh mất cảnh giác, trở tay không kịp.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành nhanh như chớp, một kiếm xuyên qua đầu mày của Thánh Nhân áo bạc.
Thánh Nhân áo bạc gần lên, vung tay lần nữa nhưng vẫn không đánh trúng gì.
Diệp Thành lại trốn vào hố đen không gian lần nữa, sau đó xoay người lao ra, tính chuẩn phương vị và khoảng cách.
Phụt!
Lại một lần trở tay không kịp nữa, đầu Thánh Nhân áo bạc đã bị chặt lìa.
Người không còn đầu nhưng vẫn có tiếng gào thét, đó là tiếng thét từ nguyên thần của ông ta.
Lúc này nguyên thần của ông ta đã bị ngọn lửa Thiên Chiếu thiêu mất một phần ba, hơn nữa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, dường như định thiêu rụi hoàn toàn nguyên thần của ông ta mới thôi.
Thánh Nhân áo bạc sợ hãi, bỏ mặc thân thể, nguyên thần xuất khiếu.
Nộp mạng đi!
Diệp Thành lao tới, ý chí chiến đấu ngút trời.
Nếu lúc này có tu sĩ ở đây, chắc chắn họ sẽ chấn dộng, có lẽ còn không dám tin câu nói giết Thánh ấy lại được nói ra từ miệng một Chuẩn Hoàng.
Đó là Thánh Nhân đã thoát khỏi thế tục, cho dù nguyên thần xuất khiếu cũng vẫn vô cùng mạnh mẽ, đủ để giết chết một Chuẩn Thánh, huống hồ là một Chuẩn Hoàng vừa mới tiến cấp không lâu, đây là cảnh tượng mà người ta thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Nhưng Diệp Thành lại điên cuồng như vậy đấy.
Hắn đã giết Chuẩn Thánh, cũng đã giết Chuẩn Đế, đến Đại Đế cũng đã bị hắn giết, hôm nay cũng không thiếu một Thánh Nhân, không có cơ thể, nguyên thần xuất khiếu cũng đã bị thương nặng, một Thánh Nhân như vậy cũng không phải không thể giết.
Cơ hội nghìn năm có một, đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ lỡ.
Giết!
Thánh Nhân áo bạc dữ tợn, uy áp Thánh Nhân bao trùm cả thiên địa.
Mở!
Khí huyết của Diệp Thành ngút trời, hắn tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, còn tế ra cả nghìn món pháp khí, thần uy đồng thời được thức tỉnh, kết hợp với nhau chống lại uy áp của Thánh Nhân.
Phụt!
Thánh Nhân áo bạc gặp phản phệ, lập tức phun ra máu, ồ không đúng, nên nói là phun ra sức mạnh nguyên thần, nguyên thần đang bị ngọn lửa Thiên Chiếu thiêu rụi cũng đã lụi tàn hơn một chút.
Ngươi đáng chết!
Thánh Nhân áo bạc gầm thét như sấm, bầu trời sụp đổ, một bàn tay to che trời được huyễn hoá ra.
Thiên Đạo!
Trong đại đỉnh toàn là tiếng thét gào của Thánh Nhân áo bạc.
Ông ta là Thánh Nhân, cho dù nguyên thần bị tổn hại nghiêm trọng cũng không cam lòng bị phong ấn, không ngừng tấn công Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Phụt!
Pháp khí bản mệnh bị hư hại nghiêm trọng khiến Diệp Thành hộc máu, Thánh thể vừa mới khôi phục không lâu lại nứt ra, thần hải ong ong, đến thần đài cũng rung chuyển.