Tiên Võ Đế Vương

Chương 1720: Bây giờ biết rồi chứ?



Bay ra khỏi cổ tinh, Diệp Thành đi thẳng về hướng tinh không phía đông. 

 Tinh không rộng lớn vô tận, nhưng lại rất ít thấy cổ tinh, dù thấy thì cũng không có sự sống. 

 Diệp Thành cũng không ngạc nhiên bởi điều này, vì cho tới giờ hắn vẫn đang ở rìa Huyền Thiên Tinh Vực, theo lý thường thì bên rìa tinh vực đa phần là vùng đất hoang vắng, muốn đi tới cổ tinh phồn hoa và có sự sống thì phải đi đến trung tâm tinh vực, đó mới là nơi tập trung tu sĩ. 

 Khi đang đi, Diệp Thành nhìn thấy phía trước có một tia thần hồng bay tới. 

 Nhìn kỹ thì thấy đó là hồ lô Tử Kim, trên hồ lô có một ông lão dáng người không cao, còn trọc đầu, đang ngồi ngủ gật trên hồ lô. 

 Thấy vậy, Diệp Thành vội tiến lên phía trước. 

 Đột nhiên có người chặn đường, ông lão chợt ngự động hồ lô Tử Kim dừng lại, hất râu trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Ngươi bị điên à? Đi không nhìn đường hả? Sao không ai đâm chết ngươi luôn đi”. 

 “Ông nhìn thấy ký hiệu này bao giờ chưa?” 

 Diệp Thành không nhiều lời, cứ thế huyễn hoá ấn ký hoả vân ra. 

 “Biết cũng không nói cho ngươi!” 

 Ông lão liếc Diệp Thành, nói xong thì định rời đi. 

 Nghe vậy, Diệp Thành tiến lên vung tay. 

 Oa! 

 Ông lão bị đánh đầu ong ong, khuôn mặt già nua lệch sang một bên. 

 “Bây giờ biết rồi chứ?” 

 Diệp Thành hứng thú nhìn ông ta. 

 Trước mắt ông lão đầy sao bay lượn, ông ta thoáng chốc trở nên ngoan ngoãn: “Đây… Đây là ký hiệu của nhà họ Hoàng ở thành Hạo Miểu, Xích Diệm Tinh, vùng tinh không này chỉ có họ dùng hoả vân làm ký hiệu, ta… ta chỉ biết nhiêu đó thôi”. 

 Diệp Thành không lên tiếng, quay người rời đi. 

 Lại nhìn đến ông lão kia, ông ta chạy rất nhanh nhưng là chạy về hướng ngược lại với Diệp Thành. 

 Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, suốt chặng đường như một tia thần mang, mục tiêu cũng rất rõ ràng. 

 Trên bản đồ sao có đánh dấu Xích Diệm Tinh, đây được coi là cổ tinh hạng ba trong Huyền Thiên Tinh Vực này. 

 Gần tới bình minh, Diệp Thành mới dừng bước. 

 Từ xa hắn đã thấy một cổ tinh, diện tích không lớn lắm, chỉ bằng một phần chín Chu Tước Tinh. 

 Đó chính là Xích Diệm Tinh, cũng không hổ tên là Xích Diệm, xung quanh rực cháy ngọn lửa màu đỏ, cực kỳ chói mắt trên vùng tinh không này, đây cũng là cổ tinh có sự sống đầu tiên mà Diệp Thành thấy trên suốt chặng đường này. 

 Thú vị! 

 Diệp Thành bay vào Xích Diệm Tinh như một tia thần mang. 

 Xích Diệm Tinh sáng sớm rất náo nhiệt, nói chính xác hơn là thành trì lớn nhất Xích Diệm Tinh – thành Hạo Miểu rất náo nhiệt. 

 Nhìn từ xa, con phố nhộn nhịp đông nghịt người, họ đang chỉ chỉ trỏ trỏ về một hướng. 

 Nhìn theo hướng họ chỉ thì thấy một thanh niên cả chân và tay đều bị xích, bước từng bước nặng nề giống như phạm nhân diễu hành qua các con phố. 

 Người thanh niên này chính là người thanh niên Diệp Thành nhìn thấy lúc độ kiếp, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt mờ tối không có ánh sáng, cực kỳ chán chường, chẳng khác gì một tử tù. 

 “Thảm thật đấy, người này là ai vậy?”, có người cảm thán. 

 “Sất Vân Nam”. 

 “Hắn… Hắn là Sất Vân Nam?”, có người ngạc nhiên thốt lên, sau đó mở to mắt nhìn. 

 “Đường đường là thiếu chủ nhà Sất Vân, thiên tài kiệt xuất của Xích Diệm Tinh mà lại bị đưa đi diễu hành trên phố thế này”. 

 “Trên đời làm gì còn nhà Sất Vân nữa”, có người thầm thở dài. 

 “Lão phu vẫn còn nhớ rõ chuyện ba năm trước, cả nhà Sất Vân đều bị diệt sạch”. 

 “Ngươi nói xem nhà Sất Vân động đến ai không được lại động đến nhà họ Hoàng của thành Hạo Miểu, bây giờ Sất Vân Nam bị bắt cũng sẽ bị đưa đi chặt đầu, như vậy nhà Sất Vân thật sự tuyệt hậu rồi!” 

 “Nhanh lên, nhanh lên”, giữa những tiếng bàn tán chợt có tiếng hét to vang lên, đó là hai thị vệ của nhà họ Hoàng, hai người ở hai bên một trái một phải gào thét hung dữ, vừa hét vừa đẩy Sất Vân Nam. 

 “Phụ thân, là con vô dụng”, giọng Sất Vân Nam khàn khàn chua chát, hắn ta nở nụ cười thê lương, đến quyền tự sát cũng không có. 

 “Hế? Người đó là ai?”, có người khẽ hô lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. 

 Chỉ thấy một người chầm chậm đi tới từ đầu phố, người nọ mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, người xem đều đứng gọn hai bên đường, có mỗi hắn là đi trên đường, vậy nên mới thu hút ánh nhìn. 

 Diệp Thành đã đến, rất chuẩn xác tìm được nơi này. 

 Từ xa hắn đã nhìn thấy người chuyển kiếp, cơ thể không khỏi run lên. 

 Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! 

 Tiếng động ầm ầm vang lên, bước chân của Diệp Thành trở nên nặng nề, mỗi khi bàn chân đặt xuống đều khiến mặt đất rung chuyển, sát khí lạnh băng khiến con phố nhộn nhịp kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

 Sát khí mạnh quá! 

 “Tự tìm cái chết!” 

 Một thị vệ của nhà họ Hoàng tức giận quát lên, một bước giẫm nát mặt đường, vung tay đánh về phía Diệp Thành. 

 Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn phất tay tung ra một chưởng. 

 Thị vệ nhà họ Hoàng lập tức bay ra, cánh tay hoá thành huyết vụ, toàn thân đầm đìa máu tươi.