Tiên Võ Đế Vương

Chương 1721: Huynh đệ!



Shh! 

 Những người đến xem đều hít vào một hơi, người kia là cảnh giới Hoàng đó! Không ngờ lại thất bại nhanh chóng trong tay một cảnh giới Chuẩn Hoàng như thế, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều thay đổi, hắn phải mạnh đến mức nào chứ? 

 Ù! 

 Trong âm thanh kinh hãi, thị vệ nhà họ Hoàng vừa bay ra ấy đã bị một cây chiến mâu ghim chết trên hư thiên. 

 “Ngươi…” 

 Thị vệ còn lại của nhà họ Hoàng đầy sợ hãi, lảo đảo lùi lại phía sau. 

 Nhưng hắn ta lùi mãi lùi mãi, đầu chợt lìa khỏi cơ thể, đến nguyên thần cũng không chạy thoát được rồi bị chém mất. 

 Cảnh tượng quá máu me, đầu rơi xuống đất, máu tươi trào ra nhuộm đỏ đường phố, lại có tiếng hô kinh hãi vang lên, hai cảnh giới Hoàng mà nói giết là giết, Diệp Thành trong mắt bon họ đã trở thành sát thần. 

 Diệp Thành mặc kệ sự chấn động xung quanh, hắn bước tới trước Sất Vân Nam, vung tay phá bỏ xiềng xích đang giam cầm hắn ta. 

 “Vì sao lại cứu ta?” 

 Sất Vân Nam nhìn Diệp Thành, giọng nói vẫn khàn khàn. 

 “Vì huynh là huynh đệ của ta!” 

 Diệp Thành cười trong nước mắt, hắn nâng tay nhẹ nhàng đặt lên vai Sất Vân Nam, tinh nguyên Thánh thể cuồn cuộn truyền vào cơ thể hắn ta, phá giải phong cấm, đồng thời tu dưỡng thân thể cho hắn ta. 

 “Huynh đệ!” 

 Sất Vân Nam lẩm bẩm, ánh mắt đầy khó hiểu. 

 Đùng! Đoàng! 

 Sất Vân Nam vừa dứt lời, vùng thiên địa đã vang lên tiếng nổ vang. 

 Tiếp đó là tiếng gầm thét của yêu thú từ xa vọng đến, người xem vô thức ngẩng đầu nhìn lên. 

 Đập vào mắt họ là một hình ảnh đáng sợ, đó là hàng trăm con Xích Diệm Hùng Sư, trên lưng con nào cũng có một người mặc áo bào hoả vân, khí thế của ai cũng thông thiên ngút ngàn. 

 Ảnh vệ Xích Diệm của nhà họ Hoàng! 

 Ai đó kinh ngạc hô lên, vẻ mặt còn mang theo sự sợ hãi. 

 Lần này rắc rối rồi! 

 Mọi người đều nhìn Diệp Thành, trong mắt còn có vẻ thương hại. 

 Thế trận lớn thật! 

 Diệp Thành lẳng lặng nhìn lên, nhưng lại mang theo vẻ giễu cợt. 

 Hoàng Lương! 

 Sất Vân Nam nhìn lên hư thiên, trong đôi mắt ảm đạm sáng lên hàn mang lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm Xích Diệm Hùng Sư đi đầu, nói chính xác hơn là thanh niên áo bào tím ngồi trên Xích Diệm Hùng Sư đó, chính hắn ta là kẻ dẫn ảnh vệ Xích Diệm tiêu diệt nhà Sất Vân năm xưa. 

 Diệp Thành dời mắt, cõng Sất Vân Nam lên: “Tìm nơi khôi phục tu vi cho huynh trước đã”. 

 “Đạo hữu, ta đã là kẻ bỏ đi rồi, ngươi chạy đi!”, Sất Vân Nam vội nói: “Tuy ta không biết đạo hữu là ai, vì sao lại cứu ta, nhưng mong đạo hữu đừng lún vào vũng bùn này, ngươi không thể động vào nhà họ Hoàng đâu”. 

 “Một trăm năm trước huynh không dài dòng thế này đâu”, Diệp Thành nở nụ cười, bước lên hư thiên. 

 “Một trăm năm trước”, Sất Vân Nam lẩm bẩm, không biết Diệp Thành đang nói gì. 

 “Bao vây hắn cho ta”, tiếng quát lạnh lẽo vang lên khắp chư thiên, hàng trăm con Xích Diệm Hùng Sư lao tới, kín cả hư thiên bốn phía, có lẽ là khí thế quá mạnh nên hư thiên cũng ầm ầm nổ vang. 

 “Dám giết người của nhà họ Hoàng ta, đúng là to gan”, thanh niên áo tím của nhà họ Hoàng cưỡi Xích Diệm Hùng Sư đi đến, có thể nói là uy phong lẫm liệt giống như thân phận của hắn ta, thiếu chủ nhà họ Hoàng của thành Hạo Miểu – Hoàng Lương. 

 “Thấy ngươi ngông cuồng như vậy, chắc là rất đáng tiền”, Diệp Thành không nhiều lời, lao thẳng về phía Hoàng Lương. 

 “Tự tìm cái chết”, Hoàng Lương điều khiển Xích Diệm Hùng Sư phi tới, cầm sát kiếm màu đỏ trong tay, cũng chính là Chuẩn Thánh binh, một kiếm chém ra cả tinh hà, hư thiên lập tức nứt lìa. 

 “Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành chế nhạo, di chuyển rồi né tránh, sau đó thi triển Súc Địa Thành Thốn, thoáng chốc tới trước mặt Hoàng Lương. 

 “Ngươi…”, Hoàng Lương biến sắc, vội vàng lùi lại. 

 “Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi kịp, một chưởng hất văng Hoàng Lương, đến Xích Diệm Hùng Sư mà hắn ta cưỡi cũng bay ra ngoài, có lẽ là một chưởng của Diệp Thành quá mạnh, Xích Diệm Hùng Sư lập tức hoá thành huyết vụ. 

 “Thiếu chủ”, người của nhà họ Hoàng lập tức chạy về hướng Hoàng Lương bay ra. 

 “Giết hắn cho ta”, ảnh vệ Xích Diệm còn lại của nhà họ Hoàng lao về phía Diệp Thành, ai nấy đều sát khí thông thiên. 

 “Kẻ nào cản ta đều phải chết”, Diệp Thành vung Lục Thiên Đại Kích, một kích chém ra, ảnh vệ Xích Diệm của nhà họ Hoàng người ngã ngựa đổ, rất nhiều người rơi khỏi xuống khỏi hư thiên, khi đáp đất thì đã là một vũng máu. 

 “Chết tiệt”, những người xem bên dưới không nhịn được chửi thề. 

 “Tên đó là cảnh giới Chuẩn Hoàng sao?” 

 “Dám gây chuyện như vậy chắc chắn rất lợi hại”. 

 “Giết, giết hắn cho ta”, Hoàng Lương bị đánh bay ra ngoài đã được hai người dìu đứng lên, gào thét điên cuồng về phía Diệp Thành như một con chó điên, hắn ta là thiếu chủ nhà họ Hoàng với thân phận cao quý, sau này sẽ là Hoàng đế của Xích Diệm Tinh, đã bao giờ phải chịu nỗi nhục thế này?! 

 “Vẫn dám hét à?”, Diệp Thành vung một kích giết chết ảnh vệ nhà họ Hoàng, sau đó cướp Xích Diệm Hùng Sư của hắn ta, chạy về phía Hoàng Lương. 

 “Không ngờ lại mạnh đến vậy”, Sất Vân Nam ở sau lưng ngạc nhiên cảm thán, hắn ta không ngờ một cảnh giới Chuẩn Hoàng mà lại có sức chiến đấu bá đạo thế này. 

 “Hửm?”, Diệp Thành đang chém giết vui vẻ chợt nhìn sang một hướng, nơi đó mây mù cuồn cuộn, có uy áp Chuẩn Thánh ngút ngàn, hơn nữa không chỉ một mà là hai, khả năng là lão tổ của nhà họ Hoàng. 

 “Quay lại tìm các ngươi tính sổ sau”, Diệp Thành quay người lùi lại, tránh được phong mang, chủ yếu là hắn còn đang cõng Sất Vân Nam, nếu chỉ có một mình thì hắn cũng chẳng sợ hai Chuẩn Thánh, đây là sự tự tin của hắn. 

 “Ngăn hắn lại”, Hoàng Lương điên cuồng gào thét, nhưng đã muộn, Diệp Thành đã lao ra khỏi vòng vây và biến mất ngay lập tức.