“Tàn dư của nhà Sất Vân, vậy hôm nay ngươi không cần phải đi nữa”, hai lão tổ nhà họ Hoàng hét lên giận dữ rồi cùng nhau xông lên, một người diễn hoá thần thông, một người cầm sát kiếm, ai nấy đều sát khí thông thiên.
“Chỉ dựa vào hai người?”, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong mắt Diệp Thành, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn tránh được công kích của hai người, lập tức vọt tới trước mặt lão già áo tím, một đỉnh đập mạnh vào đầu ông ta.
Phụt!
Máu bắn tung tóe, đầu của lão già áo tím máu me be bét.
“Đáng chết!”
Lão già áo tím gào lên, lập tức vung kiếm chém ra thần mang vô song.
Nhưng kiếm của ông ta lại chém vào khoảng không, vì một giây trước đó Diệp Thành đã trốn vào hố đen không gian.
Giây tiếp theo, Diệp Thành lại xuất hiện, hắn tính toán vị trí và phương vị chuẩn xác, phóng tới trước mặt lão già áo tím, lại một đỉnh nữa lăng thiên giáng xuống, đập mạnh lên đầu ông ta.
“Ui!”
Các tu sĩ tới xem chiến đều hít vào một hơi khí lạnh.
Đó chỉ là một cảnh giới Chuẩn Hoàng thôi! Thế mà lại một đỉnh đập vỡ đầu một Chuẩn Thánh, có cần hung hãn bá đạo thế không? Đây là sức chiến đấu mạnh nhường nào? Sự cường đại của hắn đã lật đổ quan niệm của mọi người.
“A…”
Lão già áo tím gào thét, nguyên thần thất khiếu.
“Chết đi!”
Lão già áo đen lao tới, ngự động pháp khí bản mệnh lăng thiên giáng xuống.
Đó là một chiếc lư luyện bằng đồng, toàn thân hừng hực lửa cháy, cũng là một Thánh binh, sau khi phục hồi uy áp cường đại, tiên mang bắn ra tứ phía, rực rỡ chói lọi, mỗi làn khí tức tản ra đều nặng như núi.
Nhưng dù Thánh binh của lão già áo đen mạnh thì Diệp Thành cũng đã một bước Thúc Địa Thành Thốn trốn thoát.
Thấy vậy, lão già áo đen lộ vẻ dữ tợn, lại một lần nữa xông tới.
Diệp Thành mặc kệ ông ta, mục tiêu của hắn vẫn là lão già áo tím, nếu đã bị đánh tàn phế thì không còn gì phải nói nữa, nhân lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi, hắn vẫn hiểu rõ đạo lý này.
Nhìn thấy Diệp Thành xông tới, nguyên thần của lão già áo tím hoảng sợ lùi về sau, khi lùi về thì sát kiếm nguyên thần cũng bắn ra.
Thần Thương!
Diệp Thành sử dụng bí thuật tấn công nguyên thần, tiêu diệt sát kiếm nguyên thần của lão già áo tím, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn vọt tới lần nữa, không nhiều lời, giơ đỉnh lên đập nát nguyên thần của ông ta.
Nhưng Diệp Thành cũng vì thế mà trúng một chưởng của lão già áo đen.
“Lát nữa sẽ tới lượt ông!”
Diệp Thành hừ lạnh, mục tiêu vẫn là lão già áo tím.
Lão già áo tím sợ hãi, thực lực của Diệp Thành khiến ông ta khiếp sợ, điên cuồng dùng bí thuật để chạy trốn.
“Ông trốn thoát được không?”
Diệp Thành đuổi kịp trong nháy mắt, vung đại đỉnh lên, giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm, vang vọng khắp cửu thiên tựa như lời phán quyết của trời cao.
“Không… Không không…”
Trong mắt lão già áo tím đầy vẻ kinh hãi, hai mắt lồi lên, đồng tử co lại cỡ đầu kim, ông ta đã thật sự cảm nhận được cái chết cận kề, đại đỉnh từ trên cao còn chưa giáng xuống, nguyên thần của ông ta đã bắt đầu sụp đổ.
Ầm!
Một đỉnh đập xuống, nửa hư thiên sụp đổ, lão già áo tím bị một đỉnh đập trúng suýt thì hồn bay phách tán.
“Hút!”
Diệp Thành vung tay, hút tàn hồn của lão già áo tím vào trong hồ lô Tử Kim.
Bùm!
Đòn công kích của lão già áo đen phía sau đã tới, một chưởng đánh bay Diệp Thành.
“Bây giờ tới lượt ông!”
Diệp Thành đứng lại, khoé miệng còn có máu tươi trào ra, hắn trúng hai đòn của Chuẩn Thánh nên Thánh thể lúc này đã nứt ra, máu phun trào nhưng cũng cấp tốc lành lại dưới sự trợ giúp của Tiên Luân Thiên Sinh.
Giết!
Đôi mắt lão già áo đen đỏ như máu, hung tợn dữ dằn.
Giết!
Trong nhà họ Hoàng có tiên quang bay lên, có tiếng yêu thú gầm rú, hàng nghìn con Xích Diệm Hùng Sư thét gào, trên lưng mỗi con đều có một cao thủ, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Hoàng, thế trận cực kỳ kinh khủng.
“Hôm nay phải chém giết cho thật đã!”
Diệp Thành mở ma đạo, nụ cười mang theo vài phần tà ác và khát máu, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở bảo vệ chúng sinh mà bây giờ chuyển kiếp lại bị diệt môn, cơn giận này khiến sự lương thiện cuối cùng trong hắn cũng không còn nữa.
Giết!
Diệp Thành hét to rồi vung đại đỉnh đập lão già áo đen loạng choạng lùi về, hắn quay người, lại đập một đỉnh hất văng cả một nhóm ảnh vệ Xích Diệm mới xông tới, máu tươi nhuộm cả tinh không.
Giết!
Lại có thêm nhiều cao thủ của nhà họ Hoàng nữa lao tới, số lượng đã tới hàng chục nghìn.
Giết!
Diệp Thành như phát điên, điên cuồng vung đại đỉnh, tàn bạo mà khát máu, xông tới một bị hắn đập chết một, đây không phải chiến tranh mà lại mạng người như cỏ rác, hèn mọn không đáng nhắc đến.
Phụt! Phụt! Phụt!
Cả khoảng trời thoáng chốc trở nên đầm đìa máu tươi, ngoài lão tổ của nhà họ Hoàng thì những người khác đều không đỡ nổi một đỉnh của hắn.
Vẻ mặt những tu sĩ tới xem chiến đều thay đổi, ai nấy đều tái mặt.
Sắc mặt người nhà họ Hoàng cũng thay đổi, trở nên sợ hãi, hai Chuẩn Thánh hợp lực thì một người đã bị trấn áp, ảnh vệ Xích Diệm xông ra cũng bị đánh bại, thực lực của Diệp Thành khiến họ run sợ, rất nhiều người đã nhận ra giết nhà Sất Vân là sai lầm nhường nào.
A…
Khi mọi người đang kinh hãi thì trên hư thiên vang lên tiếng hét của lão già áo đen.
Nhìn từ xa, lão già áo đen đầu tóc bù xù, nửa người đã bị đập nát thành huyết vụ, lúc này ông ta đang lảo đảo lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn Diệp Thành, trong mắt ông ta hắn là một sát thần.
“Ông trốn thoát được sao?”
Hai mắt Diệp Thành đầy tơ máu nhìn chằm chằm ông ta, hắn từng bước từng bước đi tới.
“Ngăn… Ngăn hắn lại!”
Lão già áo đen gào thét, không ngừng lui vào đám đông để hậu bối nhà mình xông lên.
Kẻ mạnh của nhà họ Hoàng cũng sợ hãi, nhưng không thể trái lệnh lão tổ, vì thế chúng xông về phía Diệp Thành như thuỷ triều, có thể nói là che kín cả bầu trời, Diệp Thành như hạt cát giữa sa mạc trong biển người đông đúc ấy.
“Kẻ nào cản ta kẻ đó phải chết!”
Tiếng hét giận dữ như sấm rền, chấn động đất trời mang theo thần uy thiên nộ, máu của cao thủ nhà họ Hoàng nhuộm đỏ hư thiên, Diệp Thành vung đại đỉnh chém giết, sau lưng hắn là cả một con đường máu.
Người nhà họ Hoàng sợ rồi, bàn tay cầm binh khí cũng run lên.
Đỉnh thiên lập địa!
Diệp Thành ném thần đỉnh ra cho nó lơ lửng trên cửu thiên, thần đỉnh lập tức trở nên khổng lồ như một ngọn núi.
Bầu trời nổ tung, phủ đệ nhà họ Hoàng sụp đổ, rơi xuống khỏi không trung, biến thành một đống đổ nát.
Lại nhìn đến người nhà họ Hoàng, hơn chín phần mười số người đã rơi khỏi hư thiên, có những người khi rơi xuống đã nổ tung, hoá thành huyết vụ, sau đó nguyên thần tan biến, chết cực kỳ thảm.
Lần này bầu trời đã im ắng hơn rất nhiều, uy lực từ một đỉnh của Diệp Thành quá mạnh, đến đội quân tu sĩ của nhà họ Hoàng cũng không chống lại nổi.
Chạy, chạy tiếp đi!
Diệp Thành nhìn chằm chằm lão già áo đen.
“Lão phu liều mạng với ngươi!”
Lão già áo đen gào thét, huyết tế thọ nguyên đổi lấy sức chiến đấu cường đại, trở lại trạng thái trẻ trung, khí huyết dâng trào như biển, sau lưng còn có dị tượng ngọn núi khổng lồ, uy thế trấn áp chư thiên tứ phía.
“Được lắm!”
Diệp Thành tế ra Lục Thiên Đại Kích như một ma thần vô song, một kích chém xuống huỷ thiên diệt địa.
Lão già áo đen bị chém nửa quỳ trên hư thiên, cơ thể cường đại vừa mới khôi phục lập tức bị chém làm đôi, hình dạng của ông ta lúc này đã cực kỳ đáng sợ, chẳng khác nào Tu La bò ra từ địa ngục.
Lão già áo đen nôn ra máu, nguyên thần cũng thất khiếu, chạy trốn về một hướng.
“Ông không thoát được đâu!”
Diệp Thành cầm đại kích đuổi theo.
Chín cảnh giới Hoàng đỉnh phong của nhà họ Hoàng vẫn đang lật đật chạy tới cứu viện, nếu lão tố bị trấn áp thì nhà họ Hoàng thật sự không thể cứu vãn.
“Cút!”
Lúc này không còn ai nghi ngờ lời nói lúc trước của Diệp Thành nữa, đúng là hắn có thực lực diệt sạch cả nhà họ Hoàng.
“Hay lắm!”
Không biết là ai vỗ tay khen ngợi.
Tiếng hô vừa vang lên lập tức dấy lên làn sóng khen ngợi, hầu hết là những tu sĩ bị nhà họ Hoàng chèn ép, bây giờ thấy nhà họ Hoàng thê thảm như vậy đương nhiên họ cực kỳ mừng rỡ, đây gọi là báo ứng hiện đời mà nhà Phật nói.