Tiên Võ Đế Vương

Chương 1725: Sống là sự trừng phạt ta dành cho ngươi



Lần này người nhà họ Hoàng im lặng, không còn cầu xin, cũng không dám cầu xin nữa, thậm chí một câu cũng không dám nói, sợ tên điên Diệp Thành cũng kéo mình đi lăng trì mỗi ngày đến nghìn năm. 

 Tu sĩ bốn phướng đều thầm thở dài, nhưng không ai dám tiến lên cầu xin thay. 

 Phụt! Phụt! 

 Khi hai nhát kiếm cuối cùng hạ xuống, hai lão tổ của nhà họ Hoàng cũng lên đường. 

 Đến giờ ngoài Hoàng Lương vẫn đang bị lăng trì thì những người khác của nhà họ Hoàng đều đã bị giết, không khác gì bị diệt môn. 

 Nhưng mọi người đều biết, lúc này bị giết mới là giải thoát, so với Hoàng Lương bị lăng trì tới một nghìn năm, những người kia vẫn coi như may mắn, nghĩ đến một nghìn năm, mọi người đều không khỏi rùng mình. 

 Ầm! 

 Khi mọi người nhìn Hoàng Lương thì Chu Ngạo đã dựng một tấm bia đá cao hơn một trăm trượng trên đống đổ nát của phủ đệ nhà họ Hoàng, bên trên dùng máu của người nhà họ Hoàng khắc năm chữ lớn: Mộ của nhà Sất Vân. 

 Chu Ngạo quỳ trước mộ, thân thể run lên, mặt đầy máu và nước mắt, khóc không thành tiếng. 

 Mặc dù đã lấy lại ký ức kiếp trước, nhưng hắn ta làm sao có thể phớt lờ tình cảm của kiếp này, đó đều là người thân của hắn ta, trơ mắt nhìn họ chết thảm, đây là ký ức mà hắn ta không bao giờ quên được. 

 Làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của Chu Ngạo từng sợi từng sợi hoá thành màu trắng, năm tháng vô tình như con dao lạnh lẽo, chém lên người hắn ta một cách không thương tiếc. 

 Diệp Thành lẳng lặng nhìn, trong lòng đau xót. 

 Chu Ngạo là một người có số phận bi thảm, kiếp trước bi thảm, người yêu bị lăng nhục đến chết, kiếp này càng bi thảm hơn, cả gia tộc bị diệt sạch, trời cao không nên tàn nhẫn như thế, kiếp trước và kiếp này đều khiến hắn ta mang theo đau đớn khắp toàn thân. 

 Haiz! 

 Thầm thở dài một tiếng, Diệp Thành tìm một tảng đá vỡ ngồi xuống, lấy bình rượu ra im lặng chờ Chu Ngạo, hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm, hắn muốn cho Chu Ngạo thời gian để nhớ lại tình cảm ngày xưa. 

 Haiz! 

 Người xem ở bốn phương cũng thở dài, trong ba năm mà hai gia tộc lớn ở Xích Diệm Tinh đều bị diệt môn, mỗi nhà còn lại một người, một người bị lăng trì, một người thì quỳ trước bia mộ lạnh lẽo. 

 Hai bức tranh đẫm máu, không ai là người chiến thắng thực sự. 

 Đúng như Hoàng Lương nói, cho dù nhà họ Hoàng bị diệt sạch thì nhà Sất Vân cũng không thể trở lại, nếu nói người chiến thắng thì chính là trời cao tàn nhẫn, ông ta lại một lần nữa trêu đùa hồng trần thế gian. 

 Không biết qua bao lâu Chu Ngạo mới đứng dậy, bước chân loạng choạng, bóng lưng cô đơn. 

 Diệp Thành cũng đứng dậy, phất tay lấy hết túi đựng đồ của mọi người nhà họ Hoàng, trong đó cũng có bảo vật của nhà họ Hoàng, những gì có thể mang đi hắn đều mang đi hết, những thứ cần cho tu luyện thì giữ lại cho Chu Ngạo. 

 Mọi người rất ăn ý nhường đường cho hai người, trong mắt càng thêm kính sợ. 

 “Đi thôi!” 

 Chu Ngạo nhìn Hoàng Lương vẫn đang bị lăng trì trên hư thiên, bước vào hư không, ánh mắt mờ tối ảm đạm, cảm giác mệt mỏi chưa từng có bao trùm lấy hắn ta khiến hắn ta lại rơi xuống khỏi hư thiên. 

 Diệp Thành bước ra, lần thứ hai cõng hắn ta trên lưng. 

 “Huynh đệ, cảm ơn ngươi!” 

 Chu Ngạo khàn giọng nói, mệt mỏi ngủ thiếp đi. 

 Diệp Thành mỉm cười chứ không nói gì, bước lên trời rồi bay ra khỏi Xích Diệm Tinh đầy ắp đau thương này. 

 A… 

 Màn đêm tĩnh lặng nhưng Xích Diệm Tinh lại không ngừng vang vọng tiếng gào thét thê lương. 

 Đó là Hoàng Lương, hắn ta đã bê bết máu, không còn hình dáng con người, tiếng kêu thảm thiết như lệ quỷ khiến người ta sởn tóc gáy. 

 Hắn ta hối hận rồi, hối hận vì đã chọc giận Chu Ngạo, để rồi chọc giận cả tên điên Diệp Thành. 

 Một nghìn năm là bao lâu? Mỗi ngày đều bị lăng trì, sự tra tần này nghĩ thôi đã thấy sống không bằng chết, so với những người nhà họ Hoàng đã chết thì hình phạt của hắn ta mới khiến người khác sợ hãi. 

 Ba phân thân của Diệp Thành như con rối, ngây ngốc giơ dao găm, một dao rồi lại một dao. 

 Mọi người vây xem vẫn chưa rời đi, nhìn Hoàng Lương thê thảm mà lòng sợ hãi. 

 “Giết ta! Giết ta đi!” 

 Hoàng Lương gần như khẩn cầu nhìn những người đang xem. 

 Thật sự có người không đành lòng, tiến lên tế ra sát kiếm, muốn giải thoát cho Hoàng Lương. 

 Nhưng người đó còn chưa hạ kiếm thì đầu đã lìa khỏi cổ, đến nguyên thần cũng bị phá huỷ. 

 “Ôi…”, mọi người giật mình, lui về phía sau một bước. 

 “Còn kẻ nào tiến lên nữa thì kết cục cũng sẽ như vậy”, trên cửu tiêu vang lên giọng nói uy nghiêm mà lạnh lẽo, đó là giọng của Diệp Thành, dù hắn đã ra khỏi Xích Diệm Tinh nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây. 

 Lời nói này vừa thốt ra, các tu sĩ lại lùi thêm một bước nữa. 

 Kẻ điên, đúng là kẻ điên! 

 Lùi mãi lùi mãi, có người quay người chạy mất, còn ai dám lo chuyện bao đồng nữa, tu sĩ tự cho là mình tốt bụng lúc nãy là một tấm gương đẫm máu. 


 Trên cửu tiêu vẫn có tiếng nói vọng lại, vẫn là giọng của Diệp Thành, uy nghiêm mà lạnh lẽo, hắn đã đi xa nhưng vẫn dùng đại thần thông truyền âm về, đúng là hắn đã điên rồi, ngay cả hắn cũng không dám tin, sự phẫn nộ có thể khiến con người trở nên hoàn toàn điên cuồng thế này. 

 A… 

 Tinh thần của Hoàng Lương suy sụp, hắn ta bất tỉnh tại chỗ. 

 Nhưng hình phạt lăng trì nghìn năm sẽ không vì hắn ta ngất đi mà dừng lại.