Tiên Võ Đế Vương

Chương 1727: Các ngươi là người của Thanh Diệu Tinh?



Đây là một dải tiên sơn hùng vĩ rộng lớn có tới nghìn ngọn núi, mây mù bao phủ phía trên, mịt mù mơ hồ, loáng thoáng có thể thấy trên mỗi ngọn núi đều treo lụa đỏ. 

 Đây là thế lực hùng mạnh duy nhất ở Minh Vương Tinh: Minh Vương Tông. 

 Dưới tiên sơn Minh Vương, người qua người lại không ngớt, vô cùng náo nhiệt, hầu hết là người mà các thế lực lớn từ tinh không tứ phương phái tới. 

 Sở dĩ hôm nay Minh Vương Tông nhộn nhịp như vậy là vì có chuyện vui, thần tử Minh Vương sắp kết hôn, tân nương là tiên tử Tử Hà của Vân La Tinh, các cổ tinh trong phạm vi mấy triệu dặm đều được mời tới. 

 Diệp Thành và Chu Ngạo cũng đến, dừng lại dưới tiên sơn. 

 Chu Ngạo ngẩng đầu nhìn tiên sơn Minh Vương, sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Thành: “Người chuyển kiếp là người của Minh Vương Tông?” 

 “Cũng không loại trừ khả năng là người tới chúc mừng”, Diệp Thành trầm ngâm. 

 “Không phải là thần tử Minh Vương đó chứ?” 

 “Đi vào sẽ biết thôi”, Diệp Thành mỉm cười, lập tức bước lên phía trước. 

 Hai người cùng nhau đi tới trước sơn môn của tiên sơn Minh Vương. 

 Sự xuất hiện của hai người khiến cho trưởng lão của Minh Vương Tông trước sơn môn không khỏi nhìn lại, quan sát Diệp Thành và Chu Ngạo một lúc, chủ yếu là vì tu vi của hai người quá thấp, thấp đến mức có phần không bình thường. 

 “Có thiệp mời không?”, trưởng lão của Minh Vương Tông lãnh đạm hỏi, giọng điệu không mặn không nhạt. 

 “Đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành rất tự giác lấy thiệp mời của Thánh tử Thanh Diệu Tinh ra. 

 “Các ngươi là người của Thanh Diệu Tinh?” 

 “Trên thiệp mời không phải đã viết rõ rồi sao?” 

 “Thật nực cười”, trưởng lão Minh Vương Tông chế nhạo, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “Đường đường là Thanh Diệu Tinh mà lại phái một cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Linh Hư đến chúc mừng, các ngươi khinh thường Minh Vương Tông chúng ta à?” 

 “Nào dám khinh thường chứ! Thánh tử nhà chúng ta sẽ tới sau”, Diệp Thành lập tức nói. 

 “Vậy còn được, vào đi!”, trưởng lão Minh Vương Tông trầm giọng dặn dò: “Lên trên đó đừng có đi lung tung, khống chế cho tốt đôi tay của mình, đừng sờ mó linh tinh, nếu không các ngươi sẽ biết tay ta”. 

 “Đã hiểu”, Diệp Thành cất thiệp mời, đi lên thang mây cùng Chu Ngạo, thẳng tiến tiên sơn Minh Vương. 

 Tiên quang trên tiên sơn Minh Vương rạng rỡ, rượu thơm nồng nàn, từng chiếc bàn đá thanh ngọc được xếp ngay ngắn, những người đến chúc mừng lúc này cũng đang túm năm tụm ba chào hỏi trò chuyện. 

 Diệp Thành bước lên đi thẳng về một hướng, Chu Ngạo cũng theo sát phía sau. 

 Không biết đến lúc nào hai người mới dừng lại dưới một cây linh quả, dưới cây linh quả có một thanh niên áo trắng, lúc này hắn ta đang quay lưng về phía họ quan sát cây linh quả, dường như rất tò mò về cây này. 

 Thanh niên áo trắng phóng khoáng tự nhiên, không tìm ra chút khí tức thô bạo nào từ trên người hắn ta, giống như một người phàm. 

 Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo sự tang thương, như thể đã biết là ai chuyển kiếp. 

 Nhưng Chu Ngạo thì không biết, vẫn đang quan sát bóng lưng thanh niên áo trắng, thật sự là càng nhìn càng thấy quen. 

 Có lẽ cảm nhận được phía sau có người, thanh niên áo trắng từ từ quay lại. 

 Hoa… Hoa Vân? 

 Chu Ngạo sửng sốt đôi chút, khuôn mặt của thanh niên áo trắng dù đã trăm năm trôi qua nhưng vẫn rất rõ ràng, đó chẳng phải đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông năm xưa, Hoa Vân – hậu duệ của Quảng Long sao? 

 Chu Ngạo thốt ra một cái tên xa lạ khiến thanh niên áo trắng ngẩn ra: “Đạo hữu… gọi ta sao?” 

 “Coi… Coi như gọi ngươi đi”, Chu Ngạo mỉm cười làm cho Hoa Vân chuyển kiếp lại choáng váng. 

 “Đạo hữu, có thể trò chuyện một lát không?”, Diệp Thành nở nụ cười nhưng không tế ra tiên quang mở ký ức ở đây, chủ yếu là bởi nơi này người đông phức tạp, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết. 

 “Chuyện này…” 

 “Mạc Phong, muội biết là huynh sẽ tới mà”, Hoa Vân chuyển kiếp còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang, đó là một nữ tử mặc áo tím, dung nhan tuyệt đẹp, tiên hà bao quanh, rất thánh khiết. 

 “Dao Khê, muội cũng tới rồi à”, Hoa Vân chuyển kiếp cười nhẹ. 

 “Tới hưởng ké chút vui vẻ”, Dao Khê cười ngọt ngào, tự nhiên nắm lấy tay Hoa Vân kéo hắn ta đi: “Đi xem đại lễ nào, nghe nói Tử Hà của Vân La Tinh đẹp lắm”. 

 “Này…”, Chu Ngạo vội vàng bước tới nhưng bị Diệp Thành ở phía sau kéo lại. 

 “Nơi này không phải chỗ giải trừ phong ấn”, Diệp Thành cười khẽ: “Chờ lễ thành thân xong xuôi, tìm một nơi riêng tư giải trừ phong ấn là thích hợp nhất, nếu đã tìm thấy thì hắn cũng không chạy được”. 

 “Nói thật, ta rất ngạc nhiên”, Chu Ngạo lắc đầu cười. 

 “Ân oán ở kiếp trước đã hết, chúng ta đều là người Đại Sở”, Diệp Thành cười nói. 

 “Ta hiểu”, Chu Ngạo lại nở nụ cười, ánh mắt hơi mông lung dường như đang nhớ về chuyện cũ: “Có lẽ ngươi không biết, trên tường thành Nam Sở, người vai kề vai chiến đấu đến chết cuối cùng với ta chính là hắn”. 

 “Đừng buồn nữa”, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo: “Đi thôi, lễ thành thân sắp bắt đầu rồi, một đường phong trần mệt mỏi, chúng ta cũng qua đó xin rượu mừng hưởng chút vui vẻ đi”. 

 “Năm tháng ấy à…”, Chu Ngạo cảm khái rồi cũng đi theo. 

 … 

 Trước đại điện của tiên sơn Minh Vương đã chật ních người, đứng kín hai bên thang mây, tất cả đều đang chờ tân nương tiên tử Tử Hà xuất hiện. 

 Diệp Thành và Chu Ngạo đi tới, đứng ở một góc trong đám đông. 

 Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về trước đại điện, nơi đó có một thanh niên tóc đỏ mặc y phục tân lang, vóc dáng cường tráng, quanh người có tiên quang rực rỡ, đôi mắt thâm thuý vô biên, điều duy nhất khiến Diệp Thành khó chịu là khoé miệng hắn ta luôn mang ý cười bỡn cợt. 

 “Người đó khả năng cao chính là thần tử Minh Vương”, Chu Ngạo lên tiếng. 

 “Cũng giống như thần tử Quỷ Hoàng”, Diệp Thành thở dài: “Không biết hai người họ ai mạnh hơn ai”. 

 “Haiz!”, khi hai người đang thầm trò chuyện thì mọi người tứ phương lại thở dài: “Đây là người thứ mấy rồi? Chắc tiên tử Tử Hà cũng không thoát khỏi vận xui đâu, đáng tiếc cho một nữ tử xinh đẹp”. 

 “Đúng đó, thần tử Minh Vương cưới ai người đó đều chết, không quá ba ngày”. 

 “Chỉ trách công pháp thần tử Minh Vương tu luyện quá tà ác”. 

 “Thật tiếc cho nha đầu Tử Hà của Vân La Tinh”. 

 “Không còn cách nào nữa, ai bảo Minh Vương Tông quá mạnh, nếu từ chối thì ngày mai Vân La Tinh sẽ bị san bằng ngay”, rất nhiều lão bối tu sĩ đều than thở: “Hy sinh một người để cứu cả tộc”. 

 “Lại là thế giới của kẻ mạnh”, Chu Ngạo nghe xong lại giễu cợt. 

 “Quả nhiên cùng một loại người với thần tử Quỷ Hoàng, ta… hế?”, Diệp Thành còn chưa nói xong bất chợt ngẩng đầu, hai mắt híp thành một đường, nhìn chằm chằm hư thiên: “Không ngờ còn có người chuyển kiếp”. 

 “Còn có người chuyển kiếp, người của Minh Vương Tông à?”, Chu Ngạo vội hỏi. 


 “Đây là người nào chuyển kiếp nhỉ? Sao ta chưa thấy bao giờ”, Diệp Thành nhìn tiên tử Tử Hà, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, bàn tay sau ống tay áo vẫn đang khẽ bấm đốt, hắn khẳng định cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở. 

 “Huân… Huân Nhi”, người Chu Ngạo run lên, hai mắt rưng rưng. 

 “Huân Nhi?”, Diệp Thành nhìn tiên tử Tử Hà rồi mới nhìn Chu Ngạo, thử hỏi: “Huân Nhi mà huynh nói là Nguyệt Trì Huân à?” 

 “Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên”, Chu Ngạo bật khóc rưng rức.