Tiên Võ Đế Vương

Chương 1730: Đứng lại cho ta!



Khi hắn nói thì thần tử Minh Vương đã tới trước cửa, khoé miệng hắn ta vẫn hơi nhếch lên mang theo ý cười bỡn cợt, trong mắt vẫn hiện rõ dục vọng, hắn ta đã không thể chờ được muốn thưởng thức bữa tiệc dành riêng cho mình. 

 Két! 

 Cánh cửa mở ra, thần tử Minh Vương bước vào. 

 Nhưng, vừa bước vào, với khả năng đoán định của thần tử Minh Vương cũng phải sững sờ giây lát, ngơ ngác nhìn căn phòng, đây còn là phòng tân hôn sao? Sao giống như vừa bị đạo tặc đến lục tung một lượt vậy? 

 Phu quân đến rồi à! 

 Diệp Thành lên tiếng, chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương. 

 Phải nói rằng sau khi giả làm Nguyệt Trì Huân, động tác chớp mắt của hắn thật sự đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở. 

 Thần tử Minh Vương dời mắt nhưng lại thấy Diệp Thành đang vắt chân nhàn nhã cắn hạt dưa, vỏ dưa đầy đất, miệng nhai chóp chép không có tí dè dặt nào. 

 Thần tử Minh Vương lại sững sờ, đây là Nguyệt Trì Huân sao? 

 Diệp Thành đứng dậy, nâng ly rượu lên đưa cho thần tử Minh Vương, sau đó lại nháy mắt, tặng thêm cho hắn ta một nụ cười quyến rũ: “Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”. 

 “Hôm nay nàng hơi khác thường!”, thần tử Minh Vương mỉm cười, nhận lấy ly rượu, nhất là khi nhìn thấy nụ cười hút hồn của Diệp Thành, hắn ta càng cười xấu xa hơn, ngọn lửa ở bụng dưới đã rục rịch di chuyển lên trên. 

 “Đó là do nô gia đã nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành lại cười. 

 “Tốt lắm”, thần tử Minh Vương nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng, ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi ném chiếc ly đi, nắm lấy tay Diệp Thành, không còn che giấu dục vọng trong mắt, lúc này hắn ta nào còn quan tâm sự khác thường của phòng tân hôn và Nguyệt Trì Huân nữa. 

 “Vội gì chứ!”, Diệp Thành tránh thoát, xoay người duyên dáng nằm nghiêng trên gường, tư thế cực kỳ yểu điệu khiến thần tử Minh Vương chợt nổi thú tính, nhào tới như một con thú. 

 Diệp Thành rất biết đùa, thần tử Minh Vương nhào tới, hắn lại ngồi dậy né đi khiến cho thần tử Minh Vương vồ phải không khí. 

 Nhưng Diệp Thành càng như vậy càng khơi dậy dục vọng của thần tử Minh Vương, hắn ta nở nụ cười đầy thú tính, bước lên đưa tay về phía Diệp Thành nhưng lại một lần nữa bắt hụt. 

 “Nàng có thể trốn được đi đâu?” 

 Thần tử Minh Vương tiếp tục đuổi, càng đuổi càng hăng. 

 “Tới đây đi!” 

 Diệp Thành liên tục né tránh, động tác cực kỳ thuần thục khiến cho thần tử Minh Vương xoay vòng vòng. 

 Căn phòng tân hôn vốn đã bừa bộn giờ đây càng trở nên ồn ào, tiếng leng keng vang lên không ngớt. 

 Điều này khiến các thị vệ và nữ tu canh gác biệt uyển dỏng tai lắng nghe, làm thì làm thôi, sao có thể gây ra động tĩnh lớn thế! Ai biết thì hiểu là động phòng, không biết còn tưởng đang đánh nhau ở bên trong. 

 “Đứng lại cho ta!” 

 Trong phòng tân hôn, thần tử Minh Vương nổi giận gằn lên, bị Diệp Thành chơi gần mười lăm phút, ngọn lửa dục vọng của hắn ta đã không thể kiềm chế được nữa, chưa biết chừng giây tiếp theo sẽ lửa nóng đốt thân. 

 Diệp Thành thật sự đứng lại, khẽ cắn môi, vén nhẹ mái tóc, tư thế càng thêm mê người. 

 Thấy vậy, Diệp Thành vung tay phong ấn cả căn phòng tân hôn, tạo kết giới ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. 

 Làm xong, Diệp Thành mới cười tủm tỉm nhìn thần tử Minh Vương: “Phu quân, sao chàng lại nôn ra máu thế?” 

 “Cô cho ta uống rượu gì hả?”, thần tử Minh Vương giận dữ hét lên, có lẽ là quá kích động nên hắn ta lại phun ra một ngụm máu nữa, may mà Diệp Thành tránh được nếu không đã máu me đầy người. 

 “Cũng không có gì”, Diệp Thành cười nhẹ: “Chỉ là cho vào rượu của chàng một thứ không nên bỏ vào thôi”.