“Cô…”, hai mắt thần tử Minh Vương lập tức đỏ như máu, gân xanh trên trán nổi lên, cảm giác được một sức mạnh cuồng bạo đang hành hoành trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí nguyên thần cũng bị phù văn cổ bao lấy, kết hợp lại với nhau thì thấy là một loại chú ấn.
Thần tử Minh Vương lại nôn ra máu, pháp lực bị chú ấn áp chế, hắn ta đột nhiên hét lên: “Người đâu, vào đây cho ta”.
“Đừng hét nữa, bên ngoài không nghe thấy đâu”, Diệp Thành ngồi xổm xuống, vẫn chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương: “Không biết phu quân có thích chú ấn thượng cổ này không, nô gia đặc biệt chuẩn bị cho chàng đấy”.
“Dám tính kế ta, không sợ ta diệt sạch Vân La Tinh của cô à?”, thần tử Minh Vương điên cuồng hét lên.
“Chàng đừng doạ ta, ta sợ”.
“Khốn kiếp”, thần tử Minh Vương chợt đứng dậy, nhào tới như một con chó điên, ánh mắt đầy hung tợn.
“Có khốn kiếp hơn nữa cũng không bằng ngươi”, Diệp Thành vung tay hất văng thần tử Minh Vương, sau đó xoay người biến về hình dạng ban đầu.
“Ngươi…”, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thành, thần tử Minh Vương lập tức phun ra một ngụm máu dài ba trượng, không ngờ Nguyệt Trì Huân là do nam nhân biến thành, lúc trước hắn ta trêu đùa tán tỉnh một nam nhân, cảnh tượng đó đúng là tức muốn chết, cũng cực kỳ kinh tởm khiến hắn ta lại nôn ra máu.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thần tử Minh Vương cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, cảm giác bị đùa giỡn này khiến hắn ta tức giận đến mức muốn tự sát.
“Không nói cho ngươi biết, cho ngươi tức chết đi”.
“Ta… Phụt!”, thần tử Minh Vương chưa nói hết câu đã nôn ra một búng máu, sau đó ngất xỉu.
“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành tiến lên kéo thần tử Minh Vương, xoay người chạy vào hố đen không gian, để lại gian phòng tân hôn lộn xộn.
“Ta về rồi đây”, thấy Diệp Thành về lại hố đen không gian, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều tiến lên, điều đáng nói là trên mặt Chu Ngạo đầy những dấu hôn đỏ chót.
Khoé mắt hai người đều có nước mắt, họ rất kích động và biết ơn Diệp Thành, nhất là Nguyệt Trì Huân, khi cô chết Diệp Thành vẫn chưa về Nam Sở nên rất nhiều chuyện sau đó cô đều không biết.
Khi Diệp Thành ra khỏi hố đen không gian, Chu Ngạo ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức truyền cho cô: có chuyện tam tông thống nhất, Nam Sở thống nhất, Bắc Sở thống nhất, bao gồm cả cuộc xâm lược của Thiên Ma sau này…
Nguyệt Trì Huân rất cảm khái, không biết rằng sau khi mình chết lại xảy ra nhiều chuyện khiến người khác khó tin như vậy, khiến cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không chân thực, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ.
“Đa tạ Thánh chủ Thiên Đình”, Nguyệt Trì Huân tiến lên, chân thành hành lễ với hắn.
“Đại tẩu khách sáo rồi”, Diệp Thành cười toét miệng, thuận tay ném thần tử Minh Vương sang một bên.
“Thánh chủ đúng là một thần thoại”, Nguyệt Trì Huân nở nụ cười kích động.
“Điều này thì lại giễu cợt ta rồi”.
“Thần tử Minh Vương?”, Chu Ngạo liếc thần tử Minh Vương rồi lại thảng thốt nhìn Diệp Thành: “Đó là Minh Vương Tông đấy, ngươi đưa hắn tới đây gây ra động tĩnh không nhỏ phải không?”
“Động tĩnh… đúng là không nhỏ”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, nhớ lại cảnh hoá thân thành Nguyệt Trì Huân rồi ở trong phòng tân hôn với thần tử Minh Vương, hắn không khỏi rùng mình, hắn chưa làm chuyện không có tiết tháo thế này bao giờ.
“Bắt hắn đi thế nào, liệu Minh Vương Tông có giận lây sang Vân La Tinh không?”, Nguyệt Trì Huân lo lắng nhìn Diệp Thành.
“Chuyện này thì cô cứ yên tâm”, Diệp Thành cười bảo: “Tiếp theo đây ta sẽ tìm ít chuyện cho chúng làm, Vân La Tinh của các cô chắc chắn sẽ an toàn. Có thể bắt người đi ngay dưới mí mắt bọn chúng sao có thể là do cao thủ bình thường làm được? Trong mắt bọn chúng, Vân La Tinh của cô không có khả năng này”.
“Vậy Huân Nhi cũng không thể về Vân La Tinh được nữa”, Chu Ngạo chậm rãi nói.
“Cứ trốn trong hố đen không gian trước đã”, Diệp Thành đáp: “Chờ ta chuyển hướng sự chú ý của Minh Vương Tông, lúc đó hai người rời khỏi tinh vực này, đến khi tu vi của chúng ta tới đại thành sẽ cùng nhau quay lại tìm bọn chúng tính sổ”.