Tiên Võ Đế Vương

Chương 1732: Nói ngươi đấy



“Chờ ta ở đây, đừng chạy lung tung!” 

 Diệp Thành nói xong thì nhấc thần tử Minh Vương lên, lấy thần châu ra soi đường, đi về một hướng trong hố đen. 

 “Đúng nghề của hắn rồi!” 

 Nhìn Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo ho khan một tiếng, dường như biết Diệp Thành muốn làm gì, cũng đã biết cảnh ngộ Minh Vương Tông sắp gặp phải, là người của Đại Sở, hắn ta vẫn rất hiểu Diệp Thành. 

 Nguyệt Trì Huân bên này lại hơi sợ hãi nhìn bóng tối xung quanh. 

 Hố đen không gian này cực kỳ tĩnh lặng, bóng tối vô tận, luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nơi này khiến cô vô thức lại gần Chu Ngạo hơn. 

 “Không sao đâu!” 

 Chu Ngạo mỉm cười, ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, phất tay tế ra linh châu, rải rác khắp hố đen không gian, ánh sáng lấp lánh tựa như tinh không rực rỡ. 

 Ở đây, Diệp Thành bay nhanh như thần mang, đi theo vị trí và phương hướng đã tính toán trước. 

 Vận may của hắn khá tốt, không gặp sự tồn tại đáng sợ nào trong hố đen không gian nguy cơ tiềm ẩn bốn phía. 

 Không biết phải mất bao lâu hắn mới ra được khỏi hố đen không gian, đó là một tinh không cách Minh Vương Tinh một trăm hai mươi dặm. 

 “Ngươi, lại đây!” 

 Diệp Thành vừa ra đã nghe thấy tiếng hét lớn từ một hướng. 

 Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn lại. 

 Từ xa hắn đã thấy ba người, chính xác hơn là ba người chỉ mặc quần đùi, có lẽ là phong cảnh nơi này quá đẹp nên ba người họ đứng trong tinh không cực kỳ bắt mắt. 

 Ba người đó không cần nói cũng biết chính là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh và hai hộ vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta. 

 Phải nói là ba người này cũng rất thảm, ngủ trong tinh không đến giờ, mới tỉnh lại không lâu trước đó rồi tức giận tìm kiếm cổ tinh có sự sống, ít nhất cũng phải tìm một bộ quần áo để mặc trước đã. 

 Điều khiến bọn họ đau đầu là tìm mãi không có bóng người nào chứ đừng nói là cổ tinh có sự sống. 

 Diệp Thành ngẩn người, không ngờ lại gặp ba người này ở đây. 

 “Nói ngươi đấy, lại đây!” 

 Thánh tử Thanh Diệu Tinh lại quát, bay tới như một tia thần quang, bay mấy chục nghìn dặm cuối cùng cũng thấy bóng người. 

 Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, hắn ta suýt thì khóc tại chỗ, không nói lời nào đã xoay người bỏ chạy. 

 Hai thị vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta khi nhìn thấy Diệp Thành cũng dừng lại ngay tức khắc, quay đầu bỏ chạy trong tinh không tuyệt đẹp. 

 Điều đáng nói là, ba người chỉ mặc một chiếc quần đùi nên thật sự rất chói mắt trong tinh không này. 

 “Đi đâu!” 

 Diệp Thành cười hề hề, đuổi theo. 

 “Chúng ta hết tiền rồi!” 

 Thánh tử Thanh Diệu Tinh khóc thật rồi, hai cảnh giới Hoàng cũng khóc theo. 

 “Ta không lấy tiền!” 

 Diệp Thành đuổi theo, một chưởng một người, đánh ngất cả ba. 

 Diệp Thành không định cướp của họ, mà họ cũng chẳng còn gì để cướp, hắn chỉ đến để xoá ký ức thôi, an toàn là trên hết, hắn làm việc rất cẩn trọng, cực kỳ đáng tin cậy. 

 Sau khi giải quyết xong, Diệp Thành mới bay về một hướng khác. 

 Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh không có sự sống, hoá ra phân thân, giao thần tử Minh Vương cho phân thân rồi cấp tốc quay vê. 

 Khi về Minh Vương Tinh lần nữa, hắn không tới Minh Vương Tông mà là tới toà cổ thành gần tiên sơn Minh Vương nhất, sau đó hắn tới tửu lâu, gọi một bình Quỳnh Tương Ngọc Lộ thượng đẳng. 

 Kịch hay sắp diễn ra rồi! 

 Sau khi nhấp một ngụm rượu ngon, Diệp Thành nhìn về hướng tiên sơn Minh Vương. 

 Tiên sơn Minh Vương lúc này vẫn rất náo nhiệt, cảnh tượng thịnh thế, không hề có gì dị thường. 

 Nhưng khi mọi người tứ phương đang hào hứng thì một giọng nói hư ảo truyền tới từ phương trời xa: “Minh Vương Tông mang chín mươi triệu nguyên thạch tới chuộc thần tử và con dâu nhà ngươi về”. 

 “Chín mươi triệu, chuộc người? Chuyện gì vậy?”, giọng nói hư ảo vang lên khiến mọi người đều sững sờ. 

 “Có người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà?” 

 “Sao có thể thế được! Đây là Minh Vương Tông, còn có kẻ dám bắt trói người ư? Hơn nữa ta cũng không thấy động tĩnh đánh nhau mà”. 

 “Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?”, trưởng lão Minh Vương Tông phẫn nộ hét lên nhưng không biết nên tìm ai tính sổ, vì đó là thuật truyền âm cách cả chục nghìn dặm, tuy có âm thanh truyền đến nhưng không biết người đang ở đâu. 

 “Đừng lề mề nữa, lấy tiền đi chuộc người, nếu không ta sẽ mang đi hầm canh”, trên tinh thiên hư ảo lại có âm thanh truyền tới. 

 “Thánh chủ…”, trưởng lão của Minh Vương Tông đều nhìn Thánh chủ Minh Vương Tông. 

 “Nhìn ta làm gì, đi xem thần tử đi”, Thánh chủ Minh Vương quát lên, dù thấy vô lý nhưng ông ta vẫn có dự cảm không lành, chuyện này cũng không phải không có khả năng. 

 Các trưởng lão của Minh Vương Tông đều đứng dậy, đi về biệt uyển của thần tử Minh Vương. 

 Nhưng khi phá cửa xông vào phòng tân hôn của thần tử Minh Vương, mấy chục người đều sững sờ tại chỗ, cảnh tượng lộn xộn này là phòng tân hôn sao? Không phải có cướp ghé qua đấy chứ? 

 Nữ tu và thị vệ canh gác bên ngoài cũng sững sờ, sao họ có thể ngờ được phòng tân hôn lại thành ra thế này, họ cứ tưởng thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà đang làm chuyện kia ở bên trong chứ. 

 Hơn nữa họ cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của thần tử Minh Vương mà. 

 Điểm này Diệp Thành làm rất tốt, lúc chơi đùa với thần tử Minh Vương hắn đã tạo kết giới, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của hắn. 

 Sự thật chứng minh hành động của hắn rất thành công, lừa được tất cả mọi người, đến lão tổ của Minh Vương Tông cũng bị lừa. 

 “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Thần tử đâu?” 

 Mấy giây sau người trong phòng tân hôn mới phản ứng lại, tiếng quát như sấm vọng khắp tiên sơn Minh Vương, dư âm cực mạnh khiến những người đến chúc mừng cũng nghe thấy. 

 “Thật… Thật sự bị bắt à?”, mọi người đều náo loạn. 

 “Đây là Minh Vương Tông, ai dám to gan bắt cóc thần tử Minh Vương thế?” 

 “Điều khiến ta bị sốc là ai lợi hại đến mức có thể bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà ở Minh Vương Tông một cách thần không biết quỷ không hay như thế?” 

 “Khốn kiếp”, giữa những tiếng ồn ào, Thánh chủ Minh Vương tức giận hét lên. 

 “Giờ thì tin rồi chứ?”, trên bầu trời hư ảo lại có giọng nói của Diệp Thành vang lên. 

 “Ngươi là ai? Sao lại bắt cóc con trai ta?”, Thánh chủ Minh Vương ngửa đầu hét lớn, âm thanh như tiếng sấm. 

 “Ta là ai thì không tiện nói, còn vì sao ta bắt con trai ông thì lý do rất đơn giản. Ta thiếu tiền, mà Minh Vương Tông của ông vừa hay lại giàu có, ta chỉ tiện tay đưa con trai ông đi ngắm cảnh thôi”, những lời nói này của Diệp Thành khiến mọi người có mặt đều giật giật khoé miệng, lý do bắt người của ngươi thật cao cấp, người ta có tiền thì đáng bị bắt à? 

 “Cách đây một trăm hai mươi dặm có một cổ tinh không có sự sống, mang nguyên thạch tới chuộc người nhà ông đi”, không đợi Minh Vương Tông nổi giận hét tiếp, Diệp Thành đã ném ra câu này, thản nhiên như không có chuyện gì. 

 Diệp Thành ở trong cổ tinh nhìn từng người bay vút qua bầu trời rồi nở nụ cười bỉ ổi. 

 Làm việc thôi! 

 Uống nốt ly rượu cuối cùng rồi Diệp Thành xoay cổ đứng dậy: “Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đều đã đi hết, không đến Minh Vương Tông của các ngươi kiếm ít bảo bối thì không phải tác phong của ta”. 

 Nói xong hắn bay ra khỏi tửu lâu, đi thẳng tới tiên sơn Minh Vương.