Tiên Võ Đế Vương

Chương 1736: Vậy thì là ai?



Ở tiên sơn Minh Vương lúc này mọi thứ chỉ còn là đống đổ nát. 

 Nhìn từ xa, đó là một tiên sơn rộng lớn nhưng lúc này đã trở nên hoang tàn. 

 Dưới bầu trời rợp bóng người thương tích đầy mình, bầu không khí của Minh Vương Tông lúc này như ngưng đọng, sát khí ngút trời khiến không khí hoá thêm lớp cặn băng, từng làn gió thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương. 

 Thần tử Minh Vương tỉnh rồi nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không nói nổi thành lời mà phun ra cả miệng máu. 

 Một hôn lễ đang yên lành thì bị xới loạn lên, Minh Vương Tông có biết bao nhiêu nàng dâu, lần này có lẽ không phải là lần thành thân náo nhiệt nhất nhưng lại là lần đặc sắc nhất, cô dâu bị người ta đưa đi, còn người thì cũng bị đánh liệt. 

 Ở một nơi hoang tàn, lão tổ Minh Vương đứng đó, mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng: “Là kẻ nào, rốt cục là kẻ nào?” 

 “Liệu có phải là Vân La Tinh làm?”, một Chuẩn Thánh hắng giọng. 

 “Ngươi cũng đề cao La Vân Tinh quá đấy”, một Chuẩn Thánh khác trầm giọng nói. 

 “Kẻ có thể bắt thần tử mà thần không biết quỷ không hay, đến cả lão tổ cũng không phát hiện ra thì chắc chắn là một Thánh Nhân”, lại có người trầm giọng nói, “La Vân Tinh chỉ có một Chuẩn Thánh, bọn họ không thể làm được”. 

 “Vậy thì là ai?” 

 “Điều tra, điều tra cho ta, cho dù là ai thì nhất định phải bắt hắn trả món nợ máu này”, lão tổ Minh Vương gào lên như con chó điên, uy lực của Thánh Nhân khiến thiên địa như bị trấn áp, cả thiên địa rung chuyển. 

 Hôm nay là một ngày đáng nhớ. 

 Đường đường là Minh Vương Tông, một Thánh Nhân và chín Chuẩn Thánh, uy lực hùng hậu thế nào mà lại thê thảm thế này, thần tử bị bắt đi rồi, chín mươi triệu nguyên thạch cũng chẳng còn, mất đi vô số bảo bối, đến cả nguồn cội của sao cũng bị cướp sạch, từ khi Minh Vương Tông lập phái đến nay chưa từng gặp cảnh tượng thê thảm thế này bao giờ. 

 So với Minh Vương Tông thì bên trong hố đen không gian lại im ắng hơn nhiều. 

 Nhìn từ xa, đó là một biển tinh lấp lánh, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân khoanh chân ngồi đó. 

 Đây quả là một cảnh tạo hoá, Chu Ngạo lúc này đã đột phá tới cảnh giới Không Minh, tu vi vẫn tiếp tục lên cao. 

 Nguyệt Trì Huân cũng vậy, cô đã tiến cấp lên cảnh giới Hoàng, giống như tiên nữ trong biển tinh thánh khiết trong biển nguyên hải, đẹp đến mức như mộng như ảo. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành trong đại đỉnh lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi đó như bảo tượng trang nghiêm, toàn thân với kim mang chói loá, đến cả mái tóc đen cũng nhuốm thêm kim huy, thánh thể lấp lánh giống như được đúc từ hoàng kim. 

 Tinh nguyên vẫn không ngừng dung hoà vào cơ thể hắn, bù đắp cho thánh thể, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, tứ chi bách hài, thậm chí mỗi một đoạn thánh cốt, mỗi một giọt thánh huyết đều lấp lánh tinh quang, vô cùng rực rỡ. 

 Nhật nguyệt đổi dời, ngày đêm dần trôi. 

 Chớp mắt đã ba ngày trôi qua. 

 Cho tới ngày thứ tư, Nguyệt Trì Huân mới mở mắt, trong đôi mắt rõ vẻ hân hoan. 

 Tiếp đó là Chu Ngạo, hắn hấp thụ trọn vẹn tinh nguyên, tu vi đột phá liên tiếp tới cảnh giới Thiên và sắp hồi phụcvề tu vi đỉnh phong năm xưa. 

 “Đúng là tạo hoá”, Chu Ngạo mỉm cười, Tiên Thiên Canh Khí trên cơ thể tự xuất hiện mà chưa có sự triệu gọi từ trước. 

 “Muội cũng vậy”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười. 

 “Hắn vẫn cần thêm chút thời gian nữa”, Vân Nhi nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh, Diệp Thành chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, “sau lần hấp thu tinh nguyên này thì nói không chừng hắn có thể đột phá đến cảnh giới Hoàng”. 

 “Chuẩn Hoàng đã có khả năng trảm diệt Chuẩn Thánh, nếu như đột phá tới cảnh giới Hoàng thì có khác gì có thể sánh vai với Thánh Nhân đâu”. 


 “Ta chính là Sất Vân Nam”, Nguyệt Trì Huân còn chưa nói xong thì đã bị Chu Ngạo ngắt lời. 

 “Huynh...huynh là Sất Vân Nam?”, Nguyệt Trì Huân sững người. 

 “Bất ngờ không? Chúng ta cùng chuyển kiếp tới một tinh vực”, Chu Ngạo mỉm cười mang theo nỗi bi thương, “nhà Sất Vân bị diệt môn, nhưng ta vẫn còn sống, là Diệp Thành cứu ta, diệt đi nhà họ Hoàng”. 

 “Xin lỗi”, Nguyệt Trì Huân nắm chặt tay Chu Ngạo, cô không ngờ mình vô tình chạm vào nỗi đau của hắn.