Tiên Võ Đế Vương

Chương 1741: Mạnh vậy!



Ba vị Chuẩn Thánh! 

 Diệp Thành nhìn quanh tiên sơn Thanh Diệu rồi bước vào. 

 “Kẻ nào?” 

 Trong tiên sơn Thanh Diệu chợt vang lên tiếng quát lạnh lùng, ba bóng người như thần mang đi tới từ ba hướng, một lão già mặc áo tím, một bà lão tóc trắng, một thanh niên yêu dị, chặn Diệp Thành tại vùng hư thiên đó, theo sau còn có rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông. 

 “Ta tìm người!” 

 Diệp Thành nói xong vẫn ngó ngang ngó dọc trong tiên sơn Thanh Diệu, cuối cùng dừng lại tại một đỉnh núi. 

 “Hỗn xược!” 

 Ba đại lão tổ của Thanh Diệu Tông quát lên giận dữ, đây là lần đầu tiên họ thấy có người không chút kiêng dè gì, cứ thế xông vào như thế này, không nói gì đã tìm người, hơn nữa còn phớt lờ bọn họ. 

 Diệp Thành thật sự mặc kệ bọn họ, bước lên trời đi thẳng tới ngọn núi đó. 

 “Muốn chết!” 

 Lão già áo tìm hừ lạnh, vung tay về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành không quan tâm, thi triển Thúc Địa Thành Thốn tránh được một chưởng đó. 

 Hắn tránh đi thì không sao, nhưng thanh niên yêu dị đuổi theo hắn phía sau lại gặp nạn, nhận ngay một chưởng của lão già áo tím rồi bay ngược ra ngoài, va vào một ngọn núi. 

 “Khốn kiếp!” 

 Lão già áo tím vô cùng tức giận, lấy sát kiếm màu đỏ ra, lăng thiên chém về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành lấy đại đỉnh ra, quay người đập về phía đó, lão già áo tím giây trước còn hùng hùng hổ hổ, giây sau đã bị đánh bật, trùng hợp là thanh niên yêu dị lại vừa đuổi tới, hai người lập tức va vào nhau khiến một ngọn núi phía sau sụp đổ. 

 “Mạnh vậy!” 

 Bà lão tóc trắng kinh hãi, rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông cũng sợ sệt, nhất thời không dám hành động hấp tấp. 

 “Ta tìm người!” 

 Diệp Thành nói lại lần nữa rồi cất bước đi vào. 

 Phía sau hắn, bà lão tóc trắng và rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông thật sự không nhúc nhích, đến lão già áo tím và thanh niên yêu dị đang chật vật kia cũng trở nên ngoan ngoãn, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của họ. 

 Kẻ mạnh như vậy không phải người mà bọn họ có thể động đến, nếu hắn đã tới tìm người thì cứ để cho hắn tìm, tìm được sớm rời đi sớm, nếu khiến hắn nổi giận thì đừng nói là bọn họ, cả Thanh Diệu Tông đều sẽ gặp nạn. 

 Toàn bộ Thanh Diệu Tông, các cao thủ đông đúc chật kín bầu trời cũng không ai dám hành động. 

 Ở bên này, Diệp Thành đã đáp xuống ngọn núi đó. 

 Đập vào mắt hắn là từng con linh thú, đa phần là hạc tiên, đây là một ngọn núi chuyên nuôi linh thú. 

 Những con hạc tiên này đều có linh tính, dường như cảm nhận được sự cường đại của Diệp Thành, chúng run rẩy bò rạp trên đất, không dám nhúc nhích, sợ làm Diệp Thành tức giận sẽ bị mang đi hầm canh. 

 Diệp Thành bước ra, dừng lại trước một linh địa, ừm, chính xác hơn là một vườn rau, trong đó có một con heo. 

 Phải công nhận rằng con heo này rất mập, trắng trẻo mũm mĩm, hơn nữa còn rất tận tuỵ, từng cây cải lớn trong vườn đều bị nó đào lên 

 “Cũng có chí cầu tiến đấy chứ!”, Diệp Thành cảm thán đầy ẩn ý, dường như đã nhìn ra đó là ai chuyển kiếp. 

 Con heo có vẻ không lanh lẹ lắm, đám tiên hạc đều đã bò rạp trên đất, còn nó thì lắc cái mông to tròn tập trung đẩy bắp cải, đào hết cây này đến cây khác. 

 Bên ngoài đỉnh núi, ba vị Chuẩn Thánh của Thanh Diệu Tông đã tới, thấy Diệp Thành đang nhìn con heo trong vườn thì vẻ mặt họ trở nên kỳ lạ, không phải ngươi nói tới tìm người à? Nhìn chằm chằm con heo này là có ý gì? 

 Cuối cùng vẫn là lão già áo tím bước lên, nói với vẻ mặt cung kính: “Tiền bối, lúc nãy chúng ta đã mạo phạm người, mong tiền bối đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng ta”. 

 “Rồi sao?”, Diệp Thành thản nhiên hỏi, vẫn tập trung nhìn con heo trong vườn rau. 

 “Thanh Diệu Tông năng lực còn yếu kém, mong tiền bối nhận lấy thứ này”, lão già áo tím vội tiến lên, đưa ra chiếc túi càn khôn cao cấp, bên trong chứa khá nhiều bảo vật. 

 Diệp Thành đương nhiên không khách sáo, đưa tay nhận lấy: “Ta mang con heo này đi, Thanh Diệu Tông không có ý kiến gì chứ?” 

 “Không… Không có ý kiến gì đâu ạ”. 

 “Vậy thì tốt”, Diệp Thành giơ tay tóm lấy con heo vẫn đang đào bắp cải kia, xoay người bay ra khỏi Thanh Diệu Tông. 

 Phù! 

 Thấy Diệp Thành rời đi, tất cả mọi người trong Thanh Diệu Tông đều thầm thở phào nhẹ nhõm, ba vị Chuẩn Thánh cũng lau mồ hôi lạnh, cũng may mang theo ít bảo bối nếu không thì gặp hoạ lớn rồi. 

 Ở đây, Diệp Thành đã bay ra khỏi Thanh Diệu Tinh. 

 “Thú vị!” 

 Suốt dọc đường hắn đều mang theo con heo, thi thoảng lại búng vào “gà con” của nó khiến cho con heo khóc lóc muốn bỏ chạy, nhưng bị Diệp Thành bắt lại giữ chặt. 

 “Mau mau mau, đánh nhau rồi!” 

 Khi đang chơi đùa vui vẻ, Diệp Thành chợt thấy có hai đạo thần hồng vụt tới. 

 “Có… Có đánh nhau”, người đó sợ hãi nhìn Diệp Thành, có thể một tay nhấc một cảnh giới Hoàng như hắn ta ra, chỉ cần não không úng nước đều sẽ đoán được thực lực của Diệp Thành, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ mạnh. 

 “Đánh nhau?”, Diệp Thành khẽ cau mày: “Đánh với ai?” 

 “Minh Vương Tông”, người đó vội đáp: “Minh Vương Lão Tổ dẫn theo chín Chuẩn Thánh sát phạt tới”. 

 “Muốn chết”, Diệp Thành lập tức thả người, cho con heo vào Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi bay thẳng về Nam Thiên Tinh, tốc độ kinh hoàng khiến hai tu sĩ ở bên cạnh đều ngạc nhiên.