Tiên Võ Đế Vương

Chương 1743:  Hoa Vân rời khỏi núi



Tuy nhiên trạng thái của lão tổ nhà họ Mạc không được tốt lắm, vốn đã rất khó để vượt qua cửa ải đó, bây giờ Minh Vương Tông lại tấn công khiến tâm trạng của ông ta bị ảnh hưởng, càng thêm khó khăn. 

 Điều khiến Diệp Thành bất lực là hắn không giúp được gì cho người độ thiên nhân ngũ suy kiếp, đó là thiên kiếp của bản thân, tất cả chỉ có thể dựa vào lão tổ nhà họ Mạc thôi. 

 “Tiền bối sống thì nhà họ Mạc sống, Tiền bối chết thì nhà họ Mạc chết!” 

 Diệp Thành dùng bí thuật, truyền âm cho lão tổ nhà họ Mạc. 

 Câu này của hắn đã thêm gánh nặng cho lão tổ nhà họ Mạc, cũng đẩy ông ta vào con đường cùng, nhưng cũng chỉ có như vậy thì ông ta mới có hy vọng đột phá niết bàn trong đường cùng. 

 “Dẫn ta tới gặp Chuẩn Thánh nhà ngươi đi”. 

 Diệp Thành dời mắt, nhìn Hoa Vân. 

 “Đi theo ta!” 

 Hoa Vân rời khỏi núi, Diệp Thành cũng theo sau. 

 Hai người tới một toà Địa Cung ở tiên sơn nhà họ Mạc, trong đó có một tế đàn cực lớn, đó là trung tâm pháp trận kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc, tám Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đang ra sức duy trì pháp trận này. 

 “Phong Nhi, con tới đây làm gì?”, Thánh chủ nhà họ Mạc đang duy trì trận pháp trầm giọng hỏi. 

 “Hắn là Diệp Thành, huynh đệ của con”, Hoa Vân vội đáp. 

 “Con tới đây chỉ để nói với ta điều này?” 

 “Các vị tiền bối, nếu kết giới của nhà họ Mạc bị phá vỡ thì các vị chặn chín Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông là được, Minh Vương Lão Tổ cứ giao cho ta”, Diệp Thành mỉm cười tiếp lời: “Đánh như vậy có lẽ sẽ ổn”. 

 “Giao Minh Vương Lão Tổ cho ngươi?”, không chỉ Thánh chủ nhà họ Mạc mà tám vị Chuẩn Thánh khác của nhà họ Mạc cũng đều nhìn Diệp Thành. 

 “Tiểu hữu, Thánh Nhân vượt ngoài thế tục, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, Minh Vương Lão Tổ cũng không phải người mà ngươi có thể chống lại”. 

 “Điều này thì chưa chắc đâu”, Diệp Thành cười khẽ, sau đó tới một góc của đại trận, mỉm cười với trưởng lão đang phụ trách đại trận góc đó: “Tiền bối nghỉ ngơi một lát đi, ta thay người phụ trách đại trận này”. 

 “Tiểu hữu có tấm lòng này là tốt, nhưng lão hủ…” 

 “Để ta, để ta”, trưởng lão đó còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành đẩy ra. 

 “Đừng đùa nữa”, một Chuẩn Thánh khác nghiêm nghị cất lời. 

 “Không đùa mà”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó khoanh chân ngồi xuống. 

 “Ngươi…” 

 “Tiền bối yên tâm, vãn bối hiểu”, Diệp Thành nở nụ cười, chắp tay lại, một tia sáng rực rỡ phóng thẳng lên bầu trời. 

 Kết giới hộ sơn đang rung chuyển dữ dội của nhà họ Mạc lập tức ổn định, thậm chí không chỉ ổn định mà còn trở nên vững chắc hơn. 

 “Ồ…”, phía Thánh chủ nhà họ Mạc đều giật mình, họ không ngờ Diệp Thành điều khiển trận pháp còn có thể cường hãn hơn vị trưởng lão cảnh giới Hoàng đỉnh phong kia, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều đã thay đổi. 

 “Tiểu hữu kế nghiệp sư tôn nào vậy?”, Chuẩn Thánh nhà họ Mạc trách mắng Diệp Thành lúc trước ngập ngừng dò hỏi nhìn hắn. 

 “Các vị đã nghe đến Kiếm Thần chưa?” 

 “Thần thoại của Chư Thiên, đương nhiên đã từng nghe”. 

 “Đó là sư tôn của ta”, Diệp Thành cười nhẹ, lại bắt đầu bày ra vẻ mặt nghiêm túc để lừa người. 

 “Kiếm Thần là… sư tôn của ngươi?”, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, đương nhiên họ sẽ không lập tức tin lời của hắn, bởi vì nó quá đáng sợ. 

 Bên này, tám vị Chuẩn Thánh nhà họ Mạc vẫn quan sát Diệp Thành, không biết hắn có đang lừa mình không. 

 Nhìn một hồi, họ lại nhìn Hoa Vân, hy vọng hắn ta có thể cho mình một câu trả lời chính xác. 

 Hoa Vân khẽ cười chứ không nói gì, nhưng trong đôi mắt sâu như sao tràn đầy tự tin với Diệp Thành, những người ở đây không có ai biết rõ hơn hắn ta Diệp Thành là tồn tại thế nào. 

 Đương nhiên hắn ta sẽ không nói về thần thoại của Diệp Thành, cho dù nói thì người của nhà họ Mạc cũng chưa chắc có thể hiểu, dù hiểu cũng chưa chắc sẽ tin.