Bên ngoài tiên sơn nhà họ Mạc, Minh Vương Tông vẫn đang bắn phá kết giới hộ sơn, thiên địa rung chuyển, Nam Thiên Tinh náo loạn.
Minh Vương Lão Tổ nhíu mày, ông ta là Thánh Nhân, nhãn giới cao hơn những người khác, có thể nhìn ra được kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã bỗng chốc mạnh hơn rất nhiều, khả năng duy nhất là thay người điều khiển trận pháp.
“Lão tổ!”
Chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông có lẽ cũng đã nhận ra điều này, bọn họ đều nhìn Minh Vương Lão Tổ.
“Đánh, tiếp tục đánh!”
Minh Vương Lão Tổ hừ lạnh, vẻ mặt hung dữ, tàn bạo mà khát máu.
Lão tổ hạ lệnh, các cao thủ của Minh Vương Tông lại liều mạng tấn công như điên, tiên quang mang theo sức huỷ diệt liên tục bắn phá, tấn công kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc.
Chậc chậc…
Các tu sĩ đến xem chiến đều tặc lưỡi, bao nhiêu năm rồi họ chưa được thấy trận đánh lớn thế này.
Hôm nay khả năng cao nhà họ Mạc sẽ bị diệt tộc!
Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đủ đề nghiền ép nhà họ Mạc!
Thây chất thành núi, máu chảy thành sông!
Càng ngày càng có nhiều người đến Nam Thiên Tinh, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, cũng không ít lão tổ của các cổ tinh khác, bọn họ đều nghĩ Minh Vương Tông sẽ chiếm được Nam Thiên Tinh, không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là cổ tinh nào.
Trong Địa Cung của nhà họ Mạc, Diệp Thành và tám vị đại Chuẩn Thánh vẫn đang duy trì pháp trận hộ sơn.
Tám vị đại Chuẩn Thánh thi thoảng lại nhìn Diệp Thành, trong mắt là ánh sáng sâu xa.
Diệp Thành thì vẫn bình tĩnh, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài tiên sơn, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Địa Cung mà lão tổ nhà họ Mạc đang độ kiếp, chú ý quan sát tình hình ông ta độ thiên nhân ngũ suy kiếp.
Trận chiến này không khó đánh, chỉ cần lão tổ nhà họ Mạc thành công đột phá thì nhà họ Mạc sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nếu lão tổ nhà họ Mạc độ kiếp thất bại thì tiếp theo đây sẽ là một trận chiến cam go.
Dù Diệp Thành có sức chiến đấu ngang với Thánh Nhân, nhưng cũng chỉ là sánh ngang, muốn giết được Thánh Nhân cần phải trả giá bằng máu, đương nhiên với tiền đề là không sử dụng cấm thuật Tiên Luân.
“Hy vọng có thể thành công!”
Diệp Thành dời mắt khỏi nơi đó, khẽ ngẩng đầu nhìn Hoa Vân.
Hoa Vân hiểu ý, quay người ra khỏi Địa Cung, bước lên hư thiên rồi rút sát kiếm ra.
“Tế sát trận!”
Giọng Hoa Vân hư ảo mà uy nghiêm, vang vọng vô tận khắp tiên sơn nhà họ Mạc.
Các nơi trong nhà họ Mạc lập tức đều có tiên quang phóng lên trời, hoá thành từng sát trận đáng sợ, lấp kín hư thiên, khôi phục thần uy nhắm ra ngoài núi, sẵn sàng tấn công Minh Vương Tông bất cứ lúc nào.
Người nhà họ Mạc đều khoác lên mình áo giáp sử dụng khi chiến đấu, xếp hàng kín hư thiên và mặt đất, họ cũng đã sẵn sàng đón nhận đòn tấn công của Minh Vương Tông bất cứ lúc nào, trong mắt là sự quyết tâm.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Tiếng nổ vang trời bên ngoài núi vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc rung chuyển, có Diệp Thành điều khiển một góc trận pháp cũng khó ngăn được đòn công kích của Minh Vương Tông.
Đến một lúc nào đó Diệp Thành đứng dậy, bước ra khỏi Địa Cung, trong tay có thêm cây gậy lang nha do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, là một thần binh hung hãn mà bá đạo.
Tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc cũng đứng dậy, bước lên hư thiên, kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã không gắng gượng nổi nữa.
“Giao Minh Vương Lão Tổ cho ta!”
Diệp Thành vẫn nói câu đó, vừa nói vừa vặn vẹo cổ.
Ánh mắt tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đầy thâm ý, họ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Không biết vì sao, tuy lời của Diệp Thành hơi vô lý nhưng họ lại tin tưởng hắn một cách khó hiểu, thanh niên này quá bí ẩn, bí ẩn đến mức họ không thể nhìn thấu, khiến người khác phải tôn kính.
“Mở cho ta!”
Bên ngoài núi vang lên tiếng hét giận dữ, kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã sụp đổ.
Minh Vương Lão Tổ với Thánh uy ngút trời, bước vào tiên sơn nhà họ Mạc.
Nhưng Minh Vương Lão Tổ vừa mới bước vào đã va phải một cây gậy lang nha khổng lồ.
Ông ta lập tức bay ngược lại, thân thể hoá thành một vòng cung đẹp mắt trên hư thiên.
Woa!
Các tu sĩ đang xem kịch đều ngửa đầu, ánh mắt nhìn theo hướng Minh Vương Lão Tổ bay ra.
“Ồ…”
Cao thủ của Minh Vương Tông đang chuẩn bị xông vào tiên sơn nhà họ Mạc lập tức sững sờ tại chỗ, thậm chí có người đang giơ chân lên cũng khựng lại giữa không trung, lão tổ vừa mới vào sao đã bay ra rồi?
“Woa…”
Cao thủ của nhà họ Mạc cũng sửng sốt, ánh mắt đổ dồn vào Diệp Thành.
Họ đã nhìn thấy cảnh tượng lúc trước, Minh Vương Lão Tổ khí thế hừng hực, vừa bước vào tiên sơn nhà họ Mạc, còn chưa kịp thể hiện đã bị Diệp Thành hung hãn vung gậy hất văng ra ngoài.
Không ngờ hắn lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy!
Tám vị đại Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đều kinh hãi, Minh Vương Lão Tổ là Thánh Nhân đó! Thế mà lại bị một cảnh giới Hoàng hất văng.
Ầm!
Khi xung quanh đều im lặng thì phía xa có một tiếng động lớn vang lên, một ngọn núi dựng đứng bị Minh Vương Lão Tổ đập vào khiến cho sụp đổ.
Sau đó là tiếng gào thét rung chuyển đất trời, Minh Vương Lão Tổ xông ra từ trong đá sỏi, tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ như máu mang theo vẻ hung dữ và tàn bạo, cùng với sát khí khiến thiên địa đều run sợ.
Giết!
Minh Vương Lão Tổ lao tới, một bước đi được mấy nghìn trượng, bàn tay to che trời hạ xuống tiên sơn nhà họ Mạc, đây là thần thông nghịch thiên dung hợp đạo tắc của Thánh Nhân, mỗi làn khí tức đều nặng tựa núi, còn chưa hạ xuống hoàn toàn mà núi của nhà họ Mạc đã lần lượt sụp đổ.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Diệp Thành bay ra, trong bàn tay màu vàng huyễn hoá có một cây gậy lang nha khổng lồ trăm trượng, bàn tay che trời của Minh Vương Lão Tổ bị nó hất văng nát vụn.
Một đòn duy nhất, Minh Vương Lão Tổ bị đánh bật trở lại.
Cánh tay Diệp Thành thì nứt ra, khoé miệng trào máu, hắn vẫn còn cách Thánh Nhân một khoảng.
Giết!
Chiến!
Minh Vương Lão Tổ gào thét, Diệp Thành hét lên, hai người bay ra từ hai hướng, chiến đấu trên hư thiên, tiếng ầm ầm lập tức vang vọng cửu thiên, ngay sau đó có máu tươi bắn ra tung tóe khắp bầu trời.
“Người đó là ai?”
“Cảnh giới Hoàng tay không chống lại Thánh Nhân, ta không nhìn nhầm chứ!”
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Diệp Thành, trong mắt ai cũng là vẻ kinh hãi.
Cao thủ của Minh Vương Tông cũng khiếp sợ, không biết rằng nhà họ Mạc còn có cao thủ có sức chiến đấu sánh ngang Thánh Nhân thế này.
“Tấn công!”
Khi cao thủ của Minh Vương Tông đều đang nhìn lên bầu trời, Hoa Vân đứng trên hư thiên giơ kiếm, chỉ ra bên ngoài núi.
Trong phút chốc, công kích pháp trận của nhà họ Mạc rung lên, đồng thời bắn ra tiên quang huỷ thiên diệt địa.
Cao thủ của Minh Vương Tông bị nhà họ Mạc đánh không kịp trở tay, tiên quang huỷ diệt của công kích pháp trận quét qua, từng nhóm người rơi khỏi hư thiên, từng nhóm người hoá thành huyết vụ.
Người bi thảm nhất là đại tế ti của Minh Vương Tông, đường đường là Chuẩn Thánh mà lại bị công kích pháp trận của nhà họ Mạc giết ngay tại chỗ.
Giết!
Tám Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc xông ra, nhắm thẳng vào tám Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông.
Phía sau, cao thủ của nhà họ Mạc lao ra như sóng triều, ai nấy đều ý chí chiến đấu ngút trời, đòn tấn công bá đạo vô song.
Giết!
Cao thủ của Minh Vương Tông cũng tức giận, lập tức xông đến tàn sát dữ dội.
Chiến tranh nổ ra trong chốc lát, hai bên vừa giao đấu đã có huyết vụ nổ tung, mạng người như cỏ rác.
Thấy vậy, tu sĩ tứ phương đều lùi lại, sợ ảnh hưởng bởi dư âm, mà ánh mắt họ hầu hết đều hướng về hư thiên mờ ảo.
So với cuộc quyết đấu giữa nhà họ Mạc và Minh Vương Tông, họ càng quan tâm thắng thua giữa Minh Vương Lão Tổ và Diệp Thành, đó mới là tranh hùng có một không hai, liên quan đến vấn đề sinh tử của trận chiến này.
“Chết đi!”
Thấy vậy, Minh Vương Lão Tổ mang theo huyết hải ngút trời đuổi theo, ông ta chẳng quan tâm đến trận chiến giữa Minh Vương Tông và nhà họ Mạc nữa, trong mắt ông ta, dường như việc giết Diệp Thành còn quan trọng hơn thắng bại của hai gia tộc.
Suy nghĩ của Minh Vương Lão Tổ không sai, một cảnh giới Hoàng có sức chiến đấu sánh ngang với Thánh Nhân là ông ta, nếu để Diệp Thành trở nên lớn mạnh thì một năm nào đó Minh Vương Tông của ông ta chắc chắn sẽ gặp hoạ lớn.
Mà Diệp Thành lại rất vui khi thấy Minh Vương Lão Tổ đuổi theo.
Người duy nhất có thể thực sự uy hiếp nhà họ Mạc chỉ có Thánh Nhân là Minh Vương Lão Tổ này, hắn làm thế cũng là để giảm bớt áp lực cho nhà họ Mạc.