Tiên Võ Đế Vương

Chương 1750:  Đông Hoàng Thái Tâm! 



Đông Hoàng Thái Tâm! 

 Diệp Thành thẫn thờ nhìn bức tranh, bóng hình như mộng như ảo đó chẳng phải là Đông Hoàng Thái Tâm sao? 

 Trong chốc lát suy nghĩ của Diệp Thành trở nên mơ hồ, có thể thấy được bức tranh về Hồng Trần ở Chư Thiên Vạn Vực đã khiến người ta khó hiểu rồi, hiện giờ lại nhìn thấy bóng dáng Đông Hoàng Thái Tâm bên trong bức tranh này khiến sự việc khúc mắc chưa có lời giải lại càng thêm thần bí hơn. 

 Rốt cục là sao! 

 Đồng lực tiên luân của Diệp Thành ngưng tụ nhìn chằm chằm vào bức tranh, gạt đi từng lớp sương mờ. 

 Thế nhưng hắn càng cố gặng lại càng chạm phải cấm kị. 

 Bức tranh rung lên, bên trên có lớp tiên quang chốc chốc loé sáng. 

 Hự! 

 Diệp Thành ôm đầu, đau đớn rít lên, thần hải ong ong, đầu hắn như muốn nổ tung. 

 Lần này không chỉ mắt trái phản phệ mà thất khiếu của hắn cũng chảy máu, bị sức mạnh thần bí ngăn lại. 

 Phụt! 

 Sau khi phun ra cả miệng máu, Diệp Thành ngã ra đất, máu tươi nhuốm đỏ bức tranh nhưng lại tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp, đó là một bóng hình như mộng ảo đang nhảy múa. 

 Trong động phủ, vì Diệp Thành chìm vào hôn mê nên bầu không khí lúc này vô cùng yên tĩnh. 

 Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống. 

 Tiên sơn nhà họ Mạc vẫn vô cùng náo nhiệt, còn có tu sĩ tứ phương tới đây thăm hỏi, tất cả đều có cấp bậc Chuẩn Thánh. 

 Trên một ngọn núi, mùi rượu lan ra khắp nơi, bầu không khí rạo rực, cũng phải có tới hơn hai trăm người, có nam, có nữ, đều là người chuyển kiếp của Đại Sở, người nào người nấy cầm vò rượu, có người ngẩng đầu nhìn tinh không, có người hồi tưởng chuyện năm xưa. 

 Điểm tương đồng là trong nụ cười của bọn họ còn mang theo những giọt nước mắt. 

 Trời khuya dần, người chuyển kiếp của Đại Sở dần tản đi. 

 Trong màn đêm yên tĩnh có vài người chuyển kiếp chạy về phía động phủ của Diệp Thành, bọn họ tỏ thái độ cung kính quỳ lạy, đó là Thánh Chủ của bọn họ, là hắn đã vượt qua bao gian nan vất vả để tìm thấy bọn họ, đó là mối ân tình hết sức lớn lao. 

 Có điều Diệp Thành lại không hề hay biết tới điều này, hắn vẫn đang chìm trong giấc ngủ, vả lại ý thức còn bất định. 

 Không biết mất bao lâu mới thấy thánh thể của hắn run lên, hắn bị kéo vào mộng cảnh kì diệu, hắn như chiếc lá rơi bay theo chiều gió, không biết bay về phương nào. 

 Trong mộng mị, Diệp Thành chợt mở mắt. 

 Ập vào mắt hắn là một thế giới mơ hồ che lấp tầm nhìn. 

 Trong cơn mơ màng, thế giới mơ hồ trước mắt dần rõ ràng hơn, lớp sương mờ thần bí che lấp núi cao sông dài cũng tản đi, đại địa rộng lớn hiện ra, đó là một vùng sơn hà rộng lớn. 

 Đại Sở? 

 Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhận ra đây là đâu. 

 Mơ về Đại Sở? 

 Trong lòng Diệp Thành dấy lên câu hỏi, hắn liên tiếp đưa mắt nhìn tứ phương, hắn đã từng có kinh nghiệm một lần về điều này, hắn chắc chắn rằng mình đã quay về Đại Sở từ trong mộng cảnh, vả lại còn trong tình huống không có Diệm Phi. 

 Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn bước một bước lên trời vừa đảo mắt nhìn chư thiên vừa bay vút qua thiên không như một đạo thần mang, hắn trông thấy những người tồn tại thực sự, có người hắn quen cũng có người hắn chưa từng gặp. 

 Không lâu sau đó, Diệp Thành bay vào một thế giới như tiên vực, đó là thần hộ vệ của Đại Sở: Thiên Huyền Môn. 

 Đông Hoàng Thái Tâm! 

 Còn chưa bước vào Thiên Huyền Môn Diệp Thành đã không thể kiềm lòng mà bật thốt lên, thân hình hắn như ma quỷ len lỏi vào rừng trúc sâu, hắn thật sự mong mỏi Đông Hoàng Thái Tâm thông tuệ có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. 

 Hiểu...hiểu nhầm! 

 Diệp Thành lập tức quay người đi, vẻ mặt ái ngại. 

 Chỉ thấy Đông Hoàng Thái Tâm khẽ hất mái tóc, từng lọn tóc như thác nước đổ, mỗi lọn tóc lấp lánh tiên hà, cơ thể trắng nõn nà cũng lấp lánh ánh sáng, thế nhưng cơ thể hoàn mĩ đó lại bị một kẻ khác vô tình nhìn thấy, nói ra thì cũng thật ngượng ngùng. 

 Nếu Kiếm Thần biết thì liệu có đạp chết ta không?