Tiên Võ Đế Vương

Chương 1752: Cảm giác thật quen thuộc!



“Nhìn trộm?”, Phục Nhai sửng sốt. 

 “Ta chắc chắn có người đang nhìn trộm nơi này”, đôi mắt đẹp của Đông Hoàng Thái Tâm càng nheo lại nhiều hơn. 

 “Có sao?”, Phục Nhai cũng nhìn quanh rừng trúc nhưng dù đã nhìn mỗi tấc đất trong rừng trúc lão cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, càng không cảm thấy có người đang theo dõi rừng trúc này. 

 “Cho ta xem tinh không đồ đi”, Diệp Thành cắn răng, đôi mắt hiện lên tia máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thần mang sắc bén lại xuất hiện, rực cháy như ngọn đuốc, sáng chói rực rỡ. 

 “Rốt cuộc là kẻ nào?”, mắt Đông Hoàng Thái Tâm cũng bắn ra tiên quang, nhưng khoé miệng lại trào máu, không chỉ khoé miệng mà khoé mắt cũng chảy máu. 

 “Thần nữ”. 

 “Không tìm thấy”, Đông Hoàng Thái Tâm lảo đảo, máu tuôn ra từ miệng, sắc mặt trở nên trắng bệch. 

 “Lại gặp phản phệ”, Phục Nhai vội vàng tiến lên, ấn nhất chỉ về phía đầu mày của Đông Hoàng Thái Tâm, một đạo thần văn huyền diệu xuất hiện, phong cấm nguyên thần và chân thân của bà ta. 

 “Mẹ kiếp, thật sự nội thương rồi”, trong rừng trúc, Diệp Thành vò đầu bứt tai, Đông Hoàng Thái Tâm có thể cảm nhận được manh mối nhưng lại không nhìn thấy hắn, điều này khiến hắn rất sốt ruột. 

 “Bực thật”, Diệp Thành thầm mắng một tiếng rồi quay người rời đi, bay ra khỏi Thiên Huyền Môn. 

 “Ồ?”, Diệp Thành vừa đi, Phục Nhai đang chữa trị cho Đông Hoàng Thái Tâm không khỏi cau mày, vô thức nhìn lên hư thiên rồi thì thầm: “Cảm giác thật quen thuộc”. 

 Tại đây, Diệp Thành đã bay qua núi sông rộng lớn, đáp xuống vùng đất mênh mông của Nam Sở. 

 Theo như những gì hắn thấy trước đây, vùng đất này đang suy kiệt giống như cổ tinh không có tinh nguyên, bản nguyên của Đại Sở đã bị cắt đứt, vạn vật đang dần khô héo, sinh linh sẽ chết dần trong im lặng. 

 Kiếm Tru Tiên! 

 Diệp Thành siết chặt tay, hai mắt đầy tơ máu, hàn mang bắn ra tứ phía, mỗi lần nghĩ đến ba từ đó là hắn lại tràn ngập sát khí. 

 “Một ngày nào đó ta sẽ tự tay đập nát ngươi!” 

 Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi bước lên hư thiên, bay thẳng đến Hằng Nhạc. 

 Mười lăm phút sau hắn mới đáp xuống một ngọn núi ở Hằng Nhạc. 

 Điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn vừa đáp xuống thì thấy người của Hằng Nhạc đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao. 

 “Cảm giác thật quen thuộc!” 

 Mọi người gãi đầu, lẩm bẩm nói nhỏ. 

 Diệp Thành nhìn thoáng qua tiên sơn, đôi mắt rưng rưng hang lệ nóng ran, từng bóng dáng quen thuộc, từng khuôn mặt quen thuộc vẫn còn khắc ghi trong trí nhớ, đời đời kiếp kiếp không bao giờ có thể xóa nhòa. 

 Không biết bao lâu sau hắn mới dời mắt, đến Đông Hoàng Thái Tâm cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nói gì là người của Hằng Nhạc Tông. 

 Nhìn thoáng qua hư thiên một lần, hắn chầm chậm nhấc chân đi đến một ngọn núi khác. 

 Trên đỉnh núi, một bóng dáng xinh đẹp đang ôm gối ngồi ở đó, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dưới ánh trăng đêm, mái tóc trắng không gió tự bay, dù có gió cũng không xóa được nét u buồn trên gò má cô. 

 “Sư muội, ta tìm được hắn rồi!” 

 Diệp Thành yên lặng nhìn Đường Như Huyên, hắn hy vọng có thể chính miệng nói cho cô tin này biết mấy. 

 Đột nhiên, Diệp Thành phất nhẹ tay lưu lại hình ảnh này, chờ khi tỉnh mộng sẽ cho Hùng Nhị xem. 

 Cơn gió thoáng qua, hắn lặng lẽ quay người. 

 Hắn như linh hồn cô đơn, lang thang trong Hằng Nhạc Tông, đến tiểu linh viên nhìn đài Phong Vân rồi lại đến Linh Đan Các, Linh Khí Các và Vạn Bảo Các, hắn nhìn thấy Từ Phúc, Chu Đại Phúc và Bàng Đại Hải từ xa, một trăm năm qua họ đã già đi rất nhiều. 

 Cuối cùng hắn mới đáp xuống Ngọc Nữ Phong, nơi đây vẫn như một trăm năm trước, mang theo hồi ức ấm áp của hắn. 

 Cơn gió nhẹ thổi qua, hắn ra khỏi Hằng Nhạc Tông, lại như hồn ma cô đơn lang thang ở Nam Sở. 

 Ra khỏi Nam Sở, hắn tới Bắc Sở. 

 Mỗi thế lực lớn ở vùng đất này đều có bóng dáng của hắn, nhưng không để lại dấu vết nào của hắn, với thế giới này, hắn không hề tồn tại, từ đầu đến cuối chỉ là giấc mơ của hắn mà thôi. 

 Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, hắn dừng lại trước mộ anh hùng. 

 Nơi đó có chín người đang đứng, bóng lưng ai cũng thẳng tắp, vững chắc như núi, đó chính là chín đạo thân của hắn. 

 Diệp Thành đứng yên, lẳng lặng nhìn chín người. 

 Chín đạo thân đều cau mày, đưa mắt nhìn nhau nhưng rồi lông mày lại càng nhíu chặt hơn. 

 Diệp Thành khẽ mỉm cười nhìn mộ anh hùng, tấm bia đá chọc trời khắc chín mươi triệu cái tên, nhưng hắn mới chỉ tìm được chưa tới một phần mười, còn rất nhiều cái tên chỉ là tên. 

 Giấc mộng lần này mang đầy bi thương, dường như muốn hắn nhìn hết tất cả một lần, đã ở lại Đại Sở ba ngày mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, lang thang trong mơ như một linh hồn vất vưởng. 

 Hắn trở nên đờ đẫn, nhưng không phải đờ đẫn thật sự mà là bị sự bí ẩn làm cho không thể phân rõ nhân quả. 

 Hắn cứ tưởng mình đã nhìn thấu mọi thứ, nhưng vì một bức tranh, hắn lại trở nên mờ mịt, mọi thứ quá kỳ lạ, như Nhược Hi, như bước tranh của Hồng Trần, như Đông Hoàng Thái Tâm, cũng như lần mơ về Đại Sở khó hiểu này. 

 “Haiz!” 

 Diệp Thành khẽ thở dài một tiếng rồi lại lên đường. 

 Vẫn giống như năm xưa hắn đi, đến đâu hắn cũng dừng lại nhìn, dù đây là mơ, dù vùng đất này đã in sâu vào tâm trí nhưng hắn vẫn tham lam nhìn mãi. 

 Đêm ngày thứ tư, Diệp Thành lại về Thiên Huyền Môn. 

 Phục Nhai và Đông Hoàng Thái Tâm vẫn đang ở trong rừng trúc, đáng tiếc là Đông Hoàng Thái Tâm đang nằm ngủ say trên chiếc giường ngọc băng, còn Phục Nhai thì đang bố trí trận văn, có vẻ định phong ấn bà ta lại. 

 Diệp Thành bất lực đành ngồi xuống cạnh giường, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm Phục Nhai, chỉ hy vọng lão ta có thể mở tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực ra xem trong lúc rảnh rỗi. 

 Phục Nhai thực sự đã dừng lại nhưng lại lấy bình rượu ra, lặng lẽ ngắm nhìn tinh không. 

 Trời đất! 

 Diệp Thành ôm ngực, có cảm giác như bị sét đánh, vãn bối đang ngồi đây mỏi mắt trông chờ, vậy mà tiền bối lại ở đó uống rượu, lấy tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực ra cho người ta xem với đi! 

 Lại một ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mơ. 

 Phục Nhai ngồi đó không nói gì, nhàn nhã uống rượu. 

 Diệp Thành ngồi bên cạnh nhìn lão ta uống rượu cả một ngày trời. 

 Đêm ngày thứ năm, Phục Nhai mới cất bình rượu, đưa tay vào trong túi áo. 

 Thấy vậy, mắt Diệp Thành sáng lên nhìn chằm chằm túi áo của Phục Nhai, hy vọng lão ta sẽ lấy ra tinh không đồ của Chư Thiên Vạn Vực, hắn chỉ cần nhìn lướt qua là có thể lạc ấn toàn bộ vào thần hải. 

 Nhưng điều khiến hắn phát điên là Phục Nhai lại lấy ra một cái trống lắc. 

 Đúng, chính là trống lắc, là loại trống mà bọn trẻ con hay chơi. 

 Tiếp theo rừng trúc vang lên tiếng trống, trong màn đêm tĩnh mịch nó cực kỳ vang dội. 

 “Ta…” 

 Diệp Thành muốn ói ra máu, tiền bối uống rượu cả ngày con có thể nhịn, nhưng chơi trống là thế nào, người bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này vui vẻ đến thế. 

 Nhưng nhìn một hồi, Diệp Thành lại im lặng. 


 Phục Nhai đang nhẹ nhàng lắc trống thì chợt có một giọng nói ung dung vang lên. 

 Diệp Thành cũng quay đầu nhìn về phía lối vào rừng trúc. 

 Ở đó có một bóng người xinh đẹp bước vào, cô mặc một bộ tiên y trắng tinh nhuốm tiên hà, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, dung nhan tuyệt thế, đẹp như mộng như ảo, cô như tiên tử cung Quảng Hàm của Tiên Giới hạ phàm, không nhuốm chút khói bụi trần giang, hoàn mỹ thánh thiện. 

 Diệp Thành sửng sốt, vô thức đứng dậy ngây người nhìn nữ tử đó: “Sao… Sao có thể như vậy??”